Cẩm Sắt nghe vậy thì nét cười vụt tắt, đôi mắt sáng ngời vẫn trong veo như thế nhưng chứa đầy vẻ châm biếm, ánh mắt nàng có vẻ hơi lạnh lẽo nhưng càng trong trẻo sáng rỡ.
Liễu ma ma thấy Cẩm Sắt không nói gì thì khó hiểu nhìn lướt qua mặt nàng nhưng không phát hiện ra manh mối gì, chỉ thấy tiểu thư trông thật xinh đẹp nhưng không hề tỏ ra vui mừng phấn khích. Bà liền thấp thỏm không yên, sau đó nhìn sang Vương ma ma, Vương ma cũng cười tươi rạng rỡ rồi nói bằng giọng đầy chân thành: “Thế tử và tiểu thư vốn là thanh mãi trúc mã, tình cảm dành cho nhau không thể so với người thường.”
Cẩm Sắt nghe thế thì cười càng dịu dàng, từ xưa đến giờ tình cảm nam nữ trọng nhất một chữ “tình”, cho tới bây giờ đều phải có “tình” thì tình cảm mới có thể tồn tại lâu dài, mà trên đời này, “tình” lại là thứ dễ dàng thay đổi nhất. Kiếp trước Tạ Thiếu Văn tỏ ra vô cùng yêu thương nàng, nhưng chưa đến ba năm, tình ý của hắn đã hầu như không còn, cho dù Diêu Cẩm Ngọc chọc phá bằng mọi cách thì không thể phủ nhận rằng chính Tạ Thiếu Văn mới là kẻ bạc tình bạc nghĩa.
Tạ Thiếu Văn mang tiếng yêu nàng mà lừa gạt nàng, vì ham muốn cá nhân mà chiếm đoạt nàng, hủy hoại cuộc đời nàng, sau đó vì không chiếm được tình yêu, hắn mang danh yêu thương nàng mà giận nàng ghét nàng, tổn thương nàng bỏ rơi nàng, loại đàn ông này so với kiểu người vô tình bạc bẽo lạnh lùng cay nghiệt thì càng đê tiện vô liêm sỉ hơn, thật đúng là kẻ đáng hận đáng khinh.Có điều suy nghĩ của Vương ma ma và Liễu ma ma nàng hiểu được, đầu tiên Tạ Thiếu Văn vốn có hôn ước với nàng, hơn nữa vẻ ngoài của hắn thuộc loại bất phàm, xuất thân cao quý, hiếm có hơn nữa là văn võ song toàn, người khác thấy hắn là thanh niên trẻ tuổi tuấn tú hiếm thấy, kết duyên với một cô bé sa cơ lỡ vận như Diêu Cẩm Sắt có khi còn làm hắn phải chịu thiệt thòi. Từ khi ông nội qua đời, nàng mang theo em trai tới sống tại Giang Châu, trong một năm Võ An hầu phủ vẫn phái người từ kinh thành đi đi lại lại thăm nàng, vô cùng quan tâm đến nàng, nhưng hai năm sau thì phai nhạt đi nhiều, chỉ vào những ngày lễ Tết khi nàng gửi lễ vào kinh thì Hầu phủ bên kia mới theo lệ đáp lại, đưa lễ tới cũng toàn đồ vật bình thường, hơn nữa chỉ liếc cũng biết toàn là đồ quản gia tùy ý đặt mua.
Mà năm đó khi nàng theo ông nội từ quan xuôi về cố hương, Tạ Thiếu Văn tự mình đưa tới bến sông, tình cảnh lưu luyến chia tay vẫn còn hiện lên rõ ràng trước mặt, nàng vừa tới Giang Châu, thư từ của hắn được gửi đến hàng tháng, kèm theo đó là những cuốn sách và món đồ chơi mới lạ mà tinh xảo. Tuy nhiên gần hai năm không còn thấy hắn gửi thư và quà tặng, Vương ma mà và Liễu ma ma dù không bàn luận chuyện này với Cẩm Sắt, nhưng trong lòng hai người rất lo lắng, chỉ sợ cuộc hôn nhân này sẽ xảy ra bất trắc, thân phận của Cẩm Sắt hiện giờ nay đâu bằng xưa, nếu bị từ hôn thì sẽ khó tìm được một mối hôn nhân tốt đẹp.Hiện giờ hai bà nghe thấy Tạ Thiếu Văn tự mình tới thăm bệnh, tất nhiên cực kỳ vui mừng, nghĩ trước đây đều do bọn họ lo lắng quá nhiều, thầm nghĩ cố phu nhân thật tinh mắt, Võ An hầu phủ quả thật là gia đình trọng tình trọng nghĩa, lại nói cậu con rể tương lai này trông thế mà rất coi trọng Cẩm Sắt, tương lai nàng lấy chồng cần gì phải lo sẽ không tốt đẹp?
Kiếp trước sao nàng không nghĩ y hệt như vậy chứ, tại Diêu phủ tuy Ngô thị và mọi người đều đối xử khách khí, dù áo cơm không lo nhưng nàng luôn cảm thấy cảnh đời thật lênh đênh, cảm thấy không chỗ dựa vào. Nàng nhớ rõ năm đó khi biết được nhân lễ mừng thọ của lão thái thái, phu nhân Võ An hầu và Tạ Thiếu Văn đều tới, nàng vô cùng vui mừng, cũng thấy mẫu thân tóm lại chọn người quả không sai. Tạ Thiếu Văn và nàng thân thiết từ thuở ấu thơ, phu nhân Võ An hầu đối xử với mình như con ruột, việc hôn nhân này lại được quyết định từ nhỏ, hơn nữa thêm vào giao tình giữa hai nhà trước kia, bản thân mình gả tới đó coi như cũng là người có gia đình.