Sujen (2)

412 33 0
                                    

Lúc tôi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường kiểu cổ, thời tiết se lạnh, khiến tôi hoài nghi, tôi mở cửa ra, và thật bất ngờ, tôi đang ở Pháp. Tôi nhìn tờ lịch để trên bàn, bỗng nhiên cười điên cuồng, tôi quay về mười năm trước, thời gian này ngày tốt nghiệp của tôi gần đến.

Thời gian này, cô bé nhỏ của tôi chưa chết.

Em chết trong tay tôi, người em đầy máu, cố gắng chạm vào tôi, nói lời yêu thương tôi. Khi ấy, tôi đã hoảng sợ đến mức nào, khi em tắt thở và lịm dần, tôi gần như không thể nghe thấy gì xung quanh nữa, cũng không thấy gì nữa, tôi chỉ biết ôm xác em rất lâu, rất lâu, sau đó tôi ngất xỉu, tỉnh dậy đã không thấy em nữa rồi. Em đã được chôn cất, một ngôi mộ nhỏ xinh trong khu đất dòng họ của tôi.

Tôi giật mình tỉnh dậy, giấc mơ đáng sợ từ kiếp trước, mơ thấy em một màu đỏ tươi thoi thóp trong lòng tôi. Từ khi tôi sống lại, ngày nào tôi cũng mơ thấy nó. Tôi đến bên cửa sổ, mở nó ra, bên ngoài trời lạnh, tuyết rơi dày đặc, cái lạnh của Pháp buốt giá, khiến tôi co người lại. Tôi ngồi bên cửa sổ, châm một điếu thuốc, thở một hơi, mùi thuốc lan tỏa trong không gian. Tôi lại nhớ về kiếp trước.

Lần đầu gặp em, cô gái nhỏ nhà nông dân, nhưng em lại trắng trẻo, nhỏ xinh. Tôi khi ấy tính tình nóng nảy, khó gần, mấy người hầu trước hầu như đều không không chịu được tôi, liền bỏ đi hết. Chỉ có em, là gắng chịu. Em là một cô gái thông minh, biết tôi thích gì, làm gì, em luôn biết lui làm tiến. Một cô gái dễ thương, thường đi phía xa xa tôi để nghe tôi hát.

Tôi nhớ em có nụ cười rất đáng yêu, khi cười lộ ra hàm răng trắng tinh, má hồng hồng, trông em rất ngọt ngào. Nhưng tôi không còn nhớ, em đã không còn cười với tôi như vậy lúc nào nữa. Tôi đã nghĩ có lẽ cuộc sống bộn bề, tình cảm thân mật, đã khiến em thay đổi, nhưng sau khi em mất, tôi phát hiện thì ra em vẫn cứ yêu tôi như vậy, không hề thay đổi, chỉ có tôi là đổi thay.

Tôi gặp cô ấy ở ngoài đình, cô gái có tiếng hát trong trẻo, tiếng đàn vui vẻ, và cả người đẹp tuyệt trần. Tôi thích cô ấy, và muốn cô ấy là của mình. Tôi bỏ rơi em, giữ khoảng cách với em vì không muốn cô ấy hiểu lầm. Tôi luôn chối bỏ anh mắt buồn kia, bởi vì khi nhìn nó tôi lại đau lòng, và muốn ôm lấy em. Tôi lúc ấy nông cạn, cho rằng em thấp hèn, không xứng với tôi.

Tôi biết cô ấy có người yêu và muốn chia cắt họ, tôi bày mưu để họ chia ly. Tôi cưới được cô ấy, tôi rất hạnh phúc. Nhưng cũng không che lấp được cảm giác trống trải trong tôi. Mỗi khi tôi ngủ với cô ấy, trong đầu tôi lại hiện lên gương mặt em.

Sau này khi cô ấy bỏ chạy theo tên ngốc kia, tôi biết được liền bắt cô ấy nhốt lại. Nhưng em lại thả cô ấy ra, khiến tôi tức giận, hành hạ em thừa sống thiếu chết. Vậy mà, em lại có thể cười rạng rỡ đến thế.

Thật ra tôi luôn rất đau lòng cho em, rất sợ cảm giác khi nghĩ đến em. Tôi cố gắng rũ bỏ nó, vì tôi không thể nào yêu một nô bộc. Tôi dùng những lời lẽ cay nghiệt để mắng em, đánh em thật nặng, còn phá hủy đứa con của chúng tôi. Nhưng em đến cuối cùng, lại nằm dưới chân tôi, nói yêu tôi.

Cái ngày ấy khiến tôi nhớ mãi không quên. Em suy yếu đến bên cạnh tôi, tôi hất em ra, tôi không biết là em bị bệnh, thật sự không biết, em chảy rất nhiều máu, rất nhiều, em nắm chân tôi, hôn lên giày tôi, nói yêu tôi, em lại hộc máu. Máu em dính hết người tôi, tôi cố gắng lấy tay bịt vết thương em lại, nhưng nó cứ chảy mãi. Tôi rất sợ, từ trước tới giờ, kể cả khi cô ấy bỏ trốn tôi cũng chưa từng sợ như thế. Tôi gọi tên em, em dường như không nghe thấy, em cố an ủi tôi, rồi em đi mất. Còn tôi ngây ngốc ôm xác em, đến lúc ngất xỉu, mới buông em ra.

| VSOO - SUJEN - JIROSE - LIKOOK| Tổng hợp các đoản ngắn_Edit+Sáng tác_Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ