Chương 27: Động phòng hoa chúc

141 9 0
                                    

Sáng hôm sau, tan triều từ rất lâu, cậu vẫn không thấy Vương Tuấn Khải tới.

Thiên Tỉ biết hắn giận cậu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn không thấy mình làm gì sai.

Cậu buồn bực tới Ngự uyển, lại thấy hắn ngồi trong một tiểu đình không xa, ung dung thưởng trà.

 Vương Tuấn Khải ngẩng lên, tầm mắt rơi đúng vào thân ảnh quen thuộc.

Hắn chỉ liếc qua, lại vờ như không thấy cậu.

Trong lòng Thiên Tỉ chùng xuống. Hắn thế mà lại coi cậu như không khí!

Cậu bực bội vô cùng, chuyện tối qua người nên tức giận là cậu mới đúng, sao hắn lại ở đây nổi nóng cái gì?

"Hoàng thượng!"

Thiên Tỉ nhún người xuống một chút, hắn vẫn như cũ lờ cậu đi. Nam nhân này, có lúc cư xử như trẻ con!

"Hoàng thượng, người giận ta sao?"

Hắn miễn cưỡng mở miệng "Sao ta có thể giận phúc tinh được?"

Còn ngoan cố nói không.

"Nếu không. tại sao người lại lạnh nhạt với ta, vờ như không thấy ta?" Giọng nói cậu đã trở thành cao giọng chất vấn hắn.

Tiểu Thanh và Lý Đằng đứng bên ngoài trong tích tắc trao đổi ánh mắt, không xong rồi!

Vương Tuấn Khải cũng vì lời này mà mất bình tĩnh "Không phải quý phi nói chúng ta không phải phu thê hay sao? Vậy tại sao ta phải quan tâm ngươi?"

"Hoàng thượng cũng đã nói ta là phúc tinh! Từ bao giờ thực sự trở thành thê tử của người?" Cậu cũng không chịu thua, lớn tiếng lại với hắn.

"Ta đối với ngươi như vậy, ngươi còn không hiểu..." Mấy lời sau định nói lại nuốt vào trong, còn ở đây đôi co với cậu, Vương Tuấn Khải sợ mình sẽ bóp chết nam nhân trước mặt.

Thiên Tỉ không ngờ hắn tức giận như vậy, nhất thời ngây ngốc không biết nói gì.

Hắn bực tức bỏ đi, không thèm nhìn cậu một cái.

Cậu ảo não vô cùng, liền gọi Tiểu Thanh cùng nhau trở về cung.

Vừa vào trong, Tiểu Thanh đã phân phó các cung nữ ra ngoài hết, chỉ còn nàng và Thiên Tỉ.

Tiểu Thanh mở lời "Nương nương!"

Nàng thật không hiểu, bình thường chủ tử thông minh như vậy, tại sao trên phương diện tình cảm lại quá chậm chạp.

"Nương nương, lúc nương nương trúng độc ở biên ải, Lý thị vệ đã chữa trị cho người phải không ạ?"

" Phải, việc này ta cũng chưa nói, làm sao mà ngươi biết?"

"Lý thị vệ đã nói cho nô tì, muốn nô tì cho nương nương biết." Lúc nàng mới nghe xong, cũng không ngờ hoàng thượng yêu thương chủ tử đến vậy.  

"Lúc ấy, để trị độc cho người, Lý thị vệ phải dùng ngân châm. Sau đó phải dùng nọc rắn để bức độc ra ngoài, cần đến... máu người thân của nương nương làm thuốc dẫn. Lúc ấy, hoàng thượng nói... phu quân cũng là người thân... hoàng thượng không do dự dùng đao cắt tay, lấy máu mình cứu nương nương!" Thiên Tỉ nghe xong, nhất thời đờ đẫn.

"Thật... thật sao?" Cậu kích động hỏi lại.

"Vâng." Chủ tử à, Lý Đằng dù sao cũng là Nhất đẳng Ngự tiền thị vệ, có thể bịa chuyện sao?

Cậu lúc này đã hiểu tâm ý của hắn.

Thật ra, máu người thân có lẽ chỉ là quan niệm mà thôi. Dùng máu chính là để giảm bớt độc tố của nọc rắn để không gây nguy hiểm.

Nhưng một câu "phu quân cũng là người thân" thực khiến cho cậu cảm động.

"Mau,cùng ta tới chỗ hoàng thượng."

Vương tổng quản vào trong Ngự thư phòng "Hoàng thượng, quý phi nương nương cầu kiến."

"Bảo cậu ấy về đi."

Vương Hàm bất đắc dĩ ra ngoài, lại lập tức trở vào.

"Hoàng thượng, quý phi nói sẽ đợi bên ngoài."

"Vậy cứ để cậu ấy đợi."

Thiên Tỉ biết hắn tức giận, cũng biết mình sai, cho nên đối với thái độ của hắn không có gì bất mãn, vẫn kiên quyết chờ đợi.

Lý Đằng đứng ngoài cảm thấy ái ngại, hoàng thượng cùng quý phi định giằng co như vậy đến khi nào?

Chưa đầy nửa canh giờ trôi qua, Vương Tuấn Khải ngước mắt nhìn về phía cửa không biết bao nhiêu lần.

Hắn dù đã cố không quan tâm tới nam nhân vô tâm vô phế như cậu, nhưng lại không đành lòng nhìn cậu chịu khổ.

Vương tổng quản lập tức hiểu ý "Quý phi nương nương vẫn ở bên ngoài ạ!"

Hắn không nói gì, lại cúi xuống phê duyệt tấu chương, thực ra trong lòng đã loạn.

Bây giờ cũng tới giờ ăn trưa rồi, cậu vẫn không trở về, ngoài trời lại lạnh, sức khoẻ thì kém như vậy.

Cậu, có lẽ đã hiểu được, nên mới tới đây?

Độc Sủng Mỹ Hậu [Chuyển Ver - Khải Thiên]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ