"Trong này có xạ hương và hoa huệ!"
Thiên Tỉ nghe thấy, tâm trí liền chấn động.
Dù không theo học y thuật, nhưng ít ra cậu biết chút ít.
"Hoa huệ toả hương vào ban đêm, hơn nữa mượn sức lò đốt, hương thơm càng nồng đậm, khiến tâm trí bất an." Vương Ngọc Âm chầm chậm nói.
"Bởi vậy gần đây ta mới mất ngủ."
"Nương nương cùng công chúa nói không sai." Lý Đằng gật đầu. "Nhưng nguy hiểm nhất chính là xạ hương này, nó khiến cho tử cung co bóp nhiều, dẫn đến sảy thai!"
"Thực to gan!" Vương Tuấn Khải tức giận nói.
"Tuấn Khải, chàng bình tĩnh đi." Thiên Tỉ hiểu rõ tâm tình hắn lúc này, bàn tay trắng như phấn liền đưa ra nắm lấy bàn tay to lớn của hắn.Lý Đằng không nhanh không chậm tiếp lời "Kẻ này ra tay cũng thật nham hiểm, ban ngày thần tới đây cũng không phát hiện điều gì khác thường."
Hắn chính là từ trong không khí ngửi thấy mùi hương, mới có thể phát hiện ra được.
"Hai thứ hương liệu này chỉ được trộn với nguyên liệu dùng ban đêm, vì vào ban đêm,không ai lui tới, khó có người phát hiện ra được, phải không?" Thiên Tỉ lập tức hiểu ra.Vương Tuấn Khải trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng "Ngươi nghĩ là ai đã ra tay? Hơn nữa thời gian này bên ngoài đều không biết ngươi đang dưỡng thai, có lẽ không phải có kẻ gần đây ám toán, mà hương liệu này đã được chuẩn bị trước đây." Hắn dừng lại một chút. "Có khả năng, cùng với người hạ độc trên trà cụ là cùng một người?"
"Ta cũng nghĩ đến khả năng này, dù sao chuyện trà cụ quá ít manh mối." Thiên Tỉ chậm rãi nói, hạnh mâu vốn bình thản lại loé lên một tầng lãnh ý. "Ta không cho là Đặng tài nhân, nàng ta dù không có đầu óc, cũng không ngu ngốc đến nỗi dùng một chiêu hai lần, lại có quá nhiều sơ hở như thế chứ?"
"Hoàng thượng, nương nương, có chuyện rồi!"
Vương Tuấn Khải đưa ánh mắt ra hiệu cho Lý Đằng, hắn gật đầu mở cửa bước ra ngoài, rất nhanh đã quay lại.
Tâm tình cũng không tốt hướng Vương Tuấn Khải và Thiên Tỉ bên trong bẩm báo "Hoàng thượng, nương nương, cung nữ khai ra Đặng tài nhân đã cắn lưỡi tự vẫn!"
Thiên Tỉ cũng không cảm thấy quá mức kinh ngạc.
"Manh mối này cũng không còn... Lo hậu sự thoả đáng đi!"
Tiểu Thanh hiểu ý tiến lên nhận lệnh, lập tức đi thực hiện.
"Nếu là tài nhân làm, nếu như thành công, chính là một mũi tên trúng hai đích, vừa có thể hại nương nương, lại vừa để oan khuất lên đầu chiêu nghi." Phong Trạch trầm mặc nãy giờ cũng lên tiếng, rót cho Vương Tuấn Khải một tách trà, cũng rót cho chính mình một chén, mùi hương trà Long Tỉnh thanh khiết quanh quẩn, cũng không giảm bớt tâm trạng nặng nề của năm người bọn họ chút nào.
"Nhưng kế hoạch sơ hở như vậy, cảm giác như cố ý lộ ra Đặng tài nhân." Vương Tuấn Khải nhận lấy tách trà, nhàn nhạt tiếp lời."Chàng nói rất đúng, ta có nghĩ đến điểm này." Thiên Tỉ nhẹ nhàng gật đầu, rèm mi dài cong vút chớp khẽ động, con ngươi đen nhánh lưu chuyển đến trên gương mặt tuấn mỹ trước mặt. "Thượng Quan Yên là đơn thuần thực sự, hay phải nói nàng ấy che giấu quá sâu đây?"
Lúc này ở trên nóc điện Vĩnh Thuỵ, bóng hắc y nhân thoắt ẩn thoắt hiện, nhìn rõ, là một nam nhân, biểu tình rõ ràng là đang thăm dò tình hình bên trong Vĩnh Thuỵ cung. Nghe được những lời này của Thiên Tỉ, trong lòng liền sinh ra cảnh giác, lập tức muốn rời đi.
Khoé môi Vương Tuấn Khải kéo lên nụ cười nhàn nhạt, nụ cười này thế nhưng mang theo lãnh khốc cùng thị huyết, từng chữ một nhả ra khỏi đôi môi mỏng hoàn mĩ "Lý Đằng, ngươi đem khách quý trên nóc điện mời xuống đây! Ở trên đó lâu như vậy, rất mệt mỏi!"
Thanh âm của hắn không hề nhỏ, hơn nữa hắc y nhân là người luyện võ, dĩ nhiên nghe được rõ ràng, hắc y nhân võ công cũng không hề kém cỏi, trong lòng liền chấn động, hắn cư nhiên nhận thấy được, lại điềm nhiên trò chuyện tới bây giờ.
Hắc y nhân muốn trốn thoát, tiếc là đã chậm.Lý Đằng thân ảnh nhẹ như không bay lên, đáp xuống gọn gàng trên mái điện, bảo kiếm nhanh như cắt tuốt khỏi vỏ, hướng hắc y nhân đâm tới.
Tên kia cũng mau chóng rút kiếm chống trả, chỉ qua vài chiêu, hắn liền biết mình không phải đối thủ của Lý Đằng,người này mỗi một chiêu xuất ra đều mang theo sát cơ.
Đao kiếm va vào nhau phát ra tiếng vang lớn, nhất là trong đêm yên tĩnh thế này, càng nghe thấy rõ ràng.
Lý Đằng nghiêng người qua, bảo kiếm trong tay mạnh mẽ đem vũ khí của đối phương đánh rơi xuống đất.
Keng!
Bảo kiếm trong tay Lý Đằng kề lên cổ đối phương.
Hắc y nhân trừng lớn mắt về phía Lý Đằng "Muốn chém muốn giết tuỳ ngươi!"
"Dễ dàng chết như thế ư? Vậy thì quá tiện nghi cho ngươi rồi!" Một giọng nói âm hàn băng lãnh vang lên, lạnh lẽo bén nhọn cơ hồ đâm thấu người khác.
Vương Tuấn Khải không rời Thiên Tỉ nửa bước, theo sau còn có Phong Trạch và Vương Ngọc Âm.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lay động lòng người ngẩng lên, không chút e dè đối diện với hắc y nhân kia, Thiên Tỉ ánh mắt đầy lãnh ý, giọng nói lạnh đi mấy phần "Ngươi là ai? Tại sao ở đây nghe lén chúng ta?"
Tên hắc y nhân kia nhìn thấy cậu, mắt trợn trừng lớn, ngón tay chỉ thẳng vào mặt cậu "Tiện nhân yêu phi, ta giết ngươi!"
Hắn đột nhiên vận hết sức lực lao về phía Thiên Tỉ, một quyền hướng cậu đánh tới.
Vương Tuấn Khải thân mình khẽ động, nhanh như chớp phi thân lên không.
Ở đằng sau, kiếm trong tay Lý Đằng xé gió lao đi.
Phong Trạch vội vòng tay qua đầu Vương Ngọc Âm, bàn tay to lớn áp lên má cậu, kéo cậu vào ngực mình. Hắn không muốn để cậu thấy một màn máu tanh kinh tâm động phách này. Soạt!
Đúng lúc ba thân ảnh giao nhau trên không, máu tươi bắn ra tung toé, ở giữa màn đêm càng thêm phần quỷ dị.
Hai lưỡi kiếm đâm xuyên qua thân thể hắc y nhân kia, khiến hắn chết ngay lập tức, thân thể như một cái bao cát rơi xuống đất, một tiếng " bịch" nặng nề vang lên.
Vương Tuấn Khải cảm thấy giết hắn cũng không hả, lại dám nghĩ muốn hại cậu, thiên đao vạn quả cũng không hết tội!
"Xử lý đi!"
Vương Tuấn Khải khoát tay áo, Lý Đằng liền phân phó mấy thị vệ mang cái xác đi.
Hắn ôm lấy cậu "Là ta không tốt, đã để ngươi thấy cảnh máu tanh kinh sợ này."
"Ta không sao!"
Vương Ngọc Âm từ trong lòng Phong Trạch chạy tới, lo lắng hỏi "Hoàng huynh, huynh không sao chứ?"
"Có huynh ở đây, cậu ấy sao có thể gặp chuyện?"Vương Ngọc Âm cũng cảm thấy tối nay quả thật quá đủ chuyện kinh động rồi "Huynh, đi nghỉ ngơi đi, đừng để mình mệt mỏi."
"Ta đã biết, Âm Nhi, muội cũng trở về nghỉ đi."
"Được, ngày mai ta lại tới chỗ huynh."
"Ừ!"
Sau một hồi náo loạn như thế, cậu thực sự rất cần nghỉ ngơi.
Phong Trạch hộ tống Vương Ngọc Âm về Phỉ Thuý cung, chính mình cũng hồi phủ.
Vương Tuấn Khải ôm cậu ở trong lòng, mùi hương nhàn nhạt, quyến rũ mà tự nhiên trên người cậu xông vào cánh mũi, nhất thời tâm trạng bực dọc ngày hôm nay tiêu tan.
Hắn ôm cậu ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, lúc nào cũng có cảm giác thoải mái dễ chịu thế này.Thiên Tỉ vòng tay ôm cổ hắn, rất nhanh thiếp đi, bù lại hai đêm mất ngủ.
Hắn say mê ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cậu, làn da trắng mịn ôn nhuận như ngọc, lông mi dài rủ xuống như chiết phiến, sống mũi thanh tú, môi nhỏ xinh mềm mại đỏ mọng, thực câu dẫn người.
Lúc cậu ngủ mất đi vài phần khôn khéo sắc sảo, lại tăng mấy phần an tĩnh nhu hòa, nhìn vào cảm giác vẻ đẹp này thực mong manh yếu đuối.
Nam nhân này chính là duyên định kiếp này của hắn, thế nhưng ở bên hắn lại gặp quá nhiều nguy hiểm.
Vương Tuấn Khải thực lòng nghĩ, nếu như hắn không gánh vác giang sơn trên vai, liền không cần vinh hoa phú quý, nguyện ý cùng cậu làm một đôi vợ chồng dân gian sống thật hạnh phúc.
BẠN ĐANG ĐỌC
Độc Sủng Mỹ Hậu [Chuyển Ver - Khải Thiên]
RomansTác giả: _thanhthanh_ Thê loại: đam mỹ, xuyên không, cổ đại Cậu là một nam sinh khảo cổ ưu tú xinh đẹp của một trường đại học nổi tiếng. Hắn là hoàng đế Vương quốc, chí ôm thiên hạ, anh tuấn kì tài. Cuộc đời của họ mãi mãi là hai đường thẳng song so...