“Bệ hạ, Thiên Đế lại mang thiên binh và ma binh tấn công, Xích Viêm tướng quân mời ngài qua bên đó.”
Yêu binh đứng xa màn nhung hướng về phía người mặc hắc bào thấp thoáng bên trong quỳ xuống, yêu binh vì quá khẩn trương mà đổ mồ hôi hột.
“Bổn tôn biết, cho Xích Viêm phòng thủ tốt đi!”
Ly Kính phất tay đuổi yêu binh bên ngoài phòng, quay đầu lại, ánh mắt rơi vào người đang đắp chăn mỏng trên giường nhỏ. Hai mắt nhắm lại như cánh bướm dài, nhìn sắc mặt tái nhợt của Nhuận Ngọc, lòng ngực y phập phồng, láng máng nhìn thấy hơi thở kia rất yếu ớt, yếu ớt như thể chỉ cần không chú ý, y sẽ biến mất vậy.
Nhìn Nhuận Ngọc, Ly Kính nơi nơi đều đau lòng, đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng vén tóc trên trán Nhuận Ngọc. Dịu dàng vuốt ve, tràn đầy quyến luyến, ngón tay lành lạnh vỗ về mặt mũi y. Giống như chuyến này đi sẽ không còn nhìn thấy đối phương.
“Ngọc Nhi, ta sẽ mau trở lại thôi. Ngươi chờ ta.”
Ly Kính cúi người hôn lên trán Nhuận Ngọc một cái, kiên quyết buông xuống bàn tay luôn bị mình nắm chặc trong tay. Tay hắn chống mép giường đứng lên, bước chân nặng nề từng bước từng bước đi ra ngoài. Hắn rất sợ mình liếc nhìn sẽ không nở rời đi.
Ly Kính ra ngoài cửa, trên mặt lạnh lùng gọi mấy yêu binh, dặn dò chăm nom Nhuận Ngọc. Để lúc hắn và Húc Phượng giao chiến, có thể tránh kẻ thừa cơ hội này tổn thương Nhuận Ngọc của hắn.
Cởi ra cẩm bào, thay bằng khôi giáp nặng nề đen như mực, mặt Ly Kính không cảm xúc nhìn cách đó không xa Húc Phượng mặc khôi giáp màu vàng. Ban đầu hắn muốn bỏ qua cho Húc Phượng, chưa từng nghĩ sau ngày hắn cho yêu binh đuổi Húc Phượng ra khỏi Yêu Giới, Húc Phượng lại không chịu từ bỏ, mang thiên binh mỗi ngày vây quanh Yêu Giới ăn nói bậy bạ. Nói phải dẫn đại điện hạ Nhuận Ngọc về Thiên Giới, nếu Ly Kính không đồng ý, hắn sẽ mang thiên binh sang bằng toàn bộ Yêu Giới.
Với Ly Kính mà nói, Yêu Giới không quan trọng bằng Nhuận Ngọc, mặc dù hắn không quan tâm ngàn vạn con dân của Yêu Giới, nhưng Ngọc Nhi của hắn thì không thể bỏ qua tánh mạng của tất cả Yêu Giới. Nếu như Nhuận Ngọc nghe hắn nói không muốn che chở Yêu Giới, y sẽ oán trách mình. Vì việc này mà làm y đau lòng thì thật không đáng giá.
“Yêu Đế sao lại không tiếp tục làm con rùa đen rúc đầu, bổn tọa tưởng ngươi sợ, đã bỏ Yêu Giới chạy rồi chứ!”
Húc Phượng đứng ở đám mây cao nhất, ánh mắt thích thú dò xét. Hắn bay đến đám mây đối diện đám mây của Ly Kính đang đứng, không giống như lần đầu tiên thấy Ly Kính, khóe miệng hắn chứa ý cười sâu xa, làm cho Ly Kính sinh lòng nghi ngờ. Hôm nay Húc Phượng quả thực làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác không giống, Ly Kính nói không ra điểm không giống kia. Giọng hắn lãnh lùng từ từ nói.
“Thiên Đế, ngài nói nhảm hơi bị nhiều rồi đó! Bây giờ chúng ta nhất quyết tranh cao thấp đi! Nếu ngươi thua thì mang theo thiên binh trở về Thiên Giới, đừng tới đây quấy rầy Ngọc Nhi.”
Đang cùng Húc Phượng giao thủ, Ly Kính cảm thấy càng lúc càng không đúng. Lấy mấy ngàn năm hắn hiểu biết về Húc Phượng, tất nhiên biết một ít chiêu thuật công kích của Húc Phượng. Luôn luôn mang danh hiệu chiến thần Húc Phượng, công kích không thể mềm yếu vô lực như vậy, căn bản không có cách nào chống lại hắn,
BẠN ĐANG ĐỌC
[Húc Nhuận] [Yêu Vương x Ngọc] Người dưng
FanfictionTác giả : 懒总 (Lãn Tổng) Người dịch: Key BN Cặp đôi: Húc Phượng x Nhuận Ngọc, Yêu Vương x Nhuận Ngọc. Thể loại: Fanfic, Đam mỹ, ooc, sinh tử, ngược, BE. Văn án: Húc Phượng cầm tù Nhuận Ngọc, vũ nhục y. Ngày Cẩm Mịch tỉnh lại, Húc Phượng chạy đến tìm...