“Ly Kính, hôm nay huynh trưởng chẳng qua là quên mọi thứ mới lệ thuộc ngươi như vậy. Ngươi chẳng qua chỉnh là một thế thân thôi, ngươi thật tưởng rằng địa vị của mình trong lòng huynh trưởng được bao nhiêu! Nực cười.”
Ngón tay Húc Phượng vuốt ve đường vân màu vàng trên tay áo, mi mắt nhấc lên một nửa nhìn Ly Kính cách đó không xa. Giọng không nhanh không chậm chọc giận hắn.
“Ai cho phép ngươi nói như vậy với phụ vương của ta, Thiên Đế thì như thế nào~ Chẳng qua chỉ là một ngụy quân tử mà thôi!”
Sau cùng vẫn là tính tình của Ly Tiêu không chịu đựng nổi, nàng bị chọc đến nôn nóng, không để ý Ly Kính cản trở vung Nhiếp hồn roi trong tay quăng về phía Húc Phượng.
“Đường Nhi! Còn không ra ứng chiến cho bổn tọa.”
Húc Phượng vừa dứt lời, Đường Việt mặc một thân bạch y núp trong bóng tối nhảy ra ngoài tay không nắm lấy roi của Ly Tiêu.
Đường Việt nhìn khuôn mặt trước mặt đầy lửa giận, cùng mặt mũi phụ thần rất giống nhau, trong ngực không khỏi một trận chua xót. Khẩu khí hơi buồn phiền từ cổ họng muốn phun cũng không ra nổi.
“Bổn điện hạ không bắt nạt con gái, mong cô nương thu roi, đừng nóng tính như vậy.”
Ly Tiêu không cần người khác nhắc nhỡ, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng biết đối phương là người nào. Hắn là người có thân phận tôn quý nhất Cửu Trùng Thiên, thái tử điện hạ.
Ngươi ngoài đều nói mình và phụ hậu giống nhau nhất, nhưng thấy Đường Việt rồi, Ly Tiêu cũng không nghe lời bọn họ nữa. Rõ ràng hắn mới là người giống phụ hậu nhất, mặt mũi cũng không phải là cùng phụ hậu có nhiều nét tương đồng nhưng khí tức toàn thân của hắn cùng phụ hậu lại giống nhau y đúc.
“Tiêu Nhi.”
Ly Tiêu vốn định cùng Đường Việt nhất quyết tranh cao thấp, nghe được hơi thở sau màn sa không yên, thời điểm ôn nhu gọi mình. Trong nhất thời khói mù bị quét sạch một cái, trong tay thu Nhiếp hồn roi, xách váy đen đi vào phía sau màn sa.
Khi nàng nhìn thấy Nhuận Ngọc, tình cảm khó khăn kiềm lại, mắt đỏ trực tiếp nhào tới trong ngực Nhuận Ngọc đã ăn mặc chỉnh tề. Rất sợ Nhuận Ngọc sẽ biến mất, hai cánh tay ôm thật chặc Nhuận Ngọc. Mấy ngày gần đây eo y càng phát gầy.
Bên ngoài điện Đường Việt nghe thanh âm dịu dàng như nước dỗ dành Ly Tiêu kia, trong lòng không khỏi khát vọng nhưng lại sợ Húc Phượng không vui, cẩn thận nhìn hắn một cái. Thấy sắc mặt Húc Phượng bình thường, không có biểu hiện nổi giận mới to gan đi tới phía sau màn sa. Lúc Đường Việt nhìn thấy Nhuận Ngọc lại không dám đi về phía trước, ngón tay nắm chặc xiêm y bên người, đứng xa xa nhìn đằng kia hai người đang rất ấm áp. Y luôn câu khóe miệng, đáy mắt đầy cưng chiều đứa con gái kiêu ngạo trong ngực, lúc nghe được tiếng chân bước chậm mới ngẩn đầu nhìn về phía Đường Việt.
“Đường Nhi, sao lại đứng xa như vậy. Tới đây với phụ thần.”
Nhuận Ngọc bất động thanh sắc nuốt xuống ngụm máu muốn lập tức trào ra khỏi miệng, nhìn về phía Đường Việt cười một cái ôn nhu. Ngoắc Đường Việt gọi đến bên mình. Hiếm khi Ly Tiêu thấy Nhuận Ngọc như vậy, cũng không có tùy tiện nói lời tổn thương Đường Việt. Cũng may mà Nhuận Ngọc mới vừa giải thích với nàng, nếu không bây giờ nàng chắc chắn sẽ không như vậy mà bực bội lên tiếng. Nàng đồng ý cho phụ hậu ôm ấp hắn trong ngực một chút. Nể tình hắn không cùng phụ hậu lớn lên, nàng liền gắng gượng để cho hắn thân thiết với phụ hậu một chút.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Húc Nhuận] [Yêu Vương x Ngọc] Người dưng
Fiksi PenggemarTác giả : 懒总 (Lãn Tổng) Người dịch: Key BN Cặp đôi: Húc Phượng x Nhuận Ngọc, Yêu Vương x Nhuận Ngọc. Thể loại: Fanfic, Đam mỹ, ooc, sinh tử, ngược, BE. Văn án: Húc Phượng cầm tù Nhuận Ngọc, vũ nhục y. Ngày Cẩm Mịch tỉnh lại, Húc Phượng chạy đến tìm...