Chương 7

790 60 13
                                    

Chúng tiên thấy Kỳ Hoàng tiên quan trên đường đi vội vội vàng vàng không để ý chào hỏi người nào, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán. Từ mấy ngày trước họ nhìn không hiểu đến bây giờ đã thành thói quen, không cần đoán chúng tiên cũng biết hắn lại bị Thiên Đế bệ hạ triệu đến Tuyền Cơ cung.

"Tiểu thần tham kiến bệ hạ."

Kỳ Hoàng tiên quan vừa xuất hiện bên ngoài Tuyền Cơ cung, bị thiên binh tầng tầng lớp lớp lục soát vặn hỏi một phen mới cho thông qua đi vào bên trong điện. Cách lớp màn trắng vừa dày vừa nặng quỳ lạy Thiên Đế mặt lạnh Húc Phượng.

"Đề nghị mấy ngày trước của bổn tọa, không biết Kỳ Hoàng tiên quan suy tính thế nào?"

Kỳ Hoàng tiên quan nghe được lời của Húc Phượng trong lòng nhất thời không yên, thiếu chút nữa là mất luôn hình dạng, cố nén nội tâm sợ hãi, cố trấn định trả lời.

"Xin bệ hạ suy nghĩ lại, cách này ngàn lần không thể dùng được. Nếu như không may, mạng của Dạ thần điện hạ cũng sẽ không còn, còn sẽ tổn thương đến đứa bé vừa mới hình thành trong bụng."

Vừa dứt lời, màn lụa lập tức ném ra một cái rồi lại một cái chun trà nóng hỏi, cuối cùng trực tiếp ném vào bên người Kỳ Hoàng tiên quan. Chun trà được chế tạo tinh xảo cuối cùng cũng không thể may mắn tránh khỏi cái chết không được toàn thây, nước trà bên trong màu vàng nhạt dính vào vạt áo màu trắng của Kỳ Hoàng tiên quan.

"Kỳ Hoàng tiên quan, bộ cánh hôm nay của người cứng rắn rồi, dám can đảm cãi lại lệnh của bổn tọa. Nếu như ngươi không muốn chết, thì thành thật đem thuốc giao ra cho bổn tọa, rồi cút ra khỏi Tuyền Cơ cung cho bổn tọa luôn!"

Giữa lúc Húc Phượng đang giận đùng đùng, không hề cho Kỳ Hoàng tiên quan cơ hội mở miệng lần nữa. Cách một lớp màn dùng pháp thuật lấy thuốc giấu dưới ống tay áo của Kỳ Hoàng tiên quan kéo vào lòng bàn tay của mình. Không thèm cho Kỳ Hoàng cơ hội phản ứng, lập tức phất tay áo, ném hắn chấn bên ngoài Tuyền Cơ cung.

Để phòng có những người khác xông vào, lúc Húc Phượng đóng cửa điện còn bày ra một tầng kết giới. Như vậy sẽ không có ai quấy rầy hắn và huynh trưởng.

"Huynh trưởng! Ngươi chỉ có lúc ngủ mới có thể ngoan ngoãn như thế sao! Không kháng cự đụng chạm của ta, không kháng cự khí tức của ta."

Húc Phượng mặc cẩm bào màu đen, thay đổi mặt lạnh lời lạnh vừa rồi, né người ngồi bên mép giường của y. Trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu nhìn trên giường nhỏ, chỉ mặc đơn bạc một bộ sa phục màu xanh lục, người nọ mặt mũi trắng bệch.

Hắn dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào gò má hơi lạnh của đối phương, động tác êm ái như tơ lụa trên da thịt. Cách một lớp áo lụa mỏng, đụng vào thân thể người đang ngủ mê mang, cuối cùng ngón tay dừng lại ở chỗ bụng có chút nhô lên.

Trong một lúc, Húc Phượng vốn có nét mặt ôn nhu mật ý liền bị khí thế giết người bạo ngược thay thế. Cố nén lại ý nghĩ móc đứa trẻ vừa mới thành hình trong bụng Nhuận Ngọc ra.

"Huynh trưởng uống thuốc này rồi, ngươi sẽ không vì Vẫn Đan và nước Vong Xuyên làm cho lãng quên, quên mất rằng người vất vả sinh hạ Đường Nhi! Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta thề ta vĩnh viễn không đụng vào Yêu Giới, chỉ cần bọn họ không tự dẫn mạng đến nộp là được."

[Húc Nhuận] [Yêu Vương x Ngọc] Người dưngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ