25

155 17 4
                                    

Bởi vì vấn đề thời gian nên cả hai ở Nhật một tuần sau đó về nước.

Thật ra đất nước này có rất nhiều nơi thú vị, Vương Gia Nhĩ thích phong tục ở nơi đây, nếu không phải bởi vì kỳ hạn nghỉ phép đã kết thúc, cậu cảm thấy bản thân mình còn có thể ở lại nơi này thêm một khoảng thời gian nữa.

Cậu vẫn nhớ thời điểm mới vừa bắt đầu mối quan hệ với Đoàn Nghi Ân, hai người đã từng xem qua một chương trình về du lịch. Chương trình đó giới thiệu rất nhiều về danh lam thắng cảnh và đồ ăn ngon của Nhật Bản, khiến hai người ngồi trước màn hình TV thèm không chịu được.

—— đợi sau này anh kiếm được tiền, anh nhất định sẽ đưa em tới Nhật Bản.

Đây là lời hứa do Đoàn Nghi Ân tự nguyện ước hẹn sau khi kết thúc chương trình.

Vương Gia Nhĩ vẫn còn nhớ rõ ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào màn hình TV của Đoàn Nghi Ân lúc ấy. Vững vàng là thế, cậu cũng cố chấp tin tưởng nhiều năm như vậy, nhưng rồi, tất cả cũng chỉ là một lời hứa vô nghĩa không đáng một đồng.

Bên nhau lâu như vậy cũng không phải là chưa từng có kì nghỉ phép nào cùng nhau, mà là có một bên luôn nề hà không để bụng, trì hoãn lại thêm trì hoãn, quên lại càng thêm quên, chuyện này cứ như thế bị gác lại.

Tay phải sửa sang hành lý của Vương Gia Nhĩ dừng một chút, cậu ngẩng đầu, nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Chuyến đi mà cậu đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần đã thành hiện thực. Những bông hoa ấy, những con phố ấy, những ngôi nhà ấy... cuối cùng cũng hiện ra chân thật và sống động trước mắt cậu, lần lượt vẽ nên những bức tranh tuyệt đẹp.

Chỉ tiếc, người cùng chứng kiến hết thảy những cảnh sắc này, không phải là anh.

Trong khi người đó, vốn dĩ nên là anh.

....................................

"Những ngày qua em có thấy vui vẻ không?"

Hai người hoàn tất kiểm tra hành lý và đổi thẻ lên máy bay, Lâm Tể Phạm tiện đường đến quán cà phê mua hai cốc, sau đó đưa một cốc trong tay cho Vương Gia Nhĩ

"Rất vui." Vương Gia Nhĩ cầm cốc cà phê nhấp một ngụm nhỏ, vô thức nhíu mày, có lẽ là bởi vì cảm thấy mùi vị không được chính thống.

"Được đến những nơi tôi muốn đến, được học hỏi và gặp gỡ những con người tôi chưa từng được gặp... Tóm lại, chuyến đi này đáng giá."

"Gia Nhĩ."

Lâm Tể Phạm đột nhiên đi chậm lại, anh thấp giọng khẽ gọi một tiếng tên cậu, nhưng ý tứ trong lời nói không thể rõ ràng hơn.

"Sao thế?"

"Em có thực sự vui vẻ không?"

Bước chân dừng hẳn. Vương Gia Nhĩ ngẩn ra, buông lỏng chiếc ống hút đang cắn, quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Lâm Tể Phạm cũng không hề dậy sóng.

"Có quan trọng không?"

"Quan trọng."

Vương Gia Nhĩ bỗng nhiên mỉm cười, sờ sờ sau gáy, nhún vai ra vẻ thoải mái nói: "Vui vẻ, đương nhiên là vui vẻ."

[ DỊCH | MARKSON ] Thực CốtNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ