Tuyết Nhi vừa nghĩ đến đây liền vội vã chạy ra ngoài, Đới Manh vừa định vào phòng bệnh đều bị dáng vẻ nàng của nàng dọa sợ. Hứa Minh hiện tại đã ngất xỉu, nếu Tuyết Nhi có bất trắc gì, Hứa gia chắc chắn trụ không được. Đới Manh đỡ lại dáng vẻ vì vội mà loạng choạng của Tuyết Nhi, cấp thiết hỏi
"Tiểu Tuyết ,em làm sao vậy ?".
Tuyết Nhi túm lấy tay Đới Manh vừa gấp vừa cầu xin nói "Manh tỷ, làm ơn mang em đến thành phố B, nhanh lên, ở đó có cách để cứu Kỳ, em xin chị đó...".
Đới Manh đều là mộng, nàng từng chữ rõ ràng nói "Thành phố B đang có bão, nhưng làm sao em lại nói như vậy, cứu Giai Kỳ sao ?".
Tuyết Nhi đều đã lê hoa mang vũ, nàng gần như là cầu khẩn nói "Thật đó, em xin chị...".
Đới Manh yên lặng một lúc, tâm Tuyết Nhi cũng như trùng đi, nếu nàng ấy không muốn giúp nàng sẽ tự đi, bằng mọi giá nàng nhất định phải cứu ái nhân của mình. Nghĩ rồi Tuyết Nhi thật sự định quay đi, nhưng Đới Manh lại nhanh hơn một bước cản lối của nàng. Đới Manh mất một lúc mới thâm trầm mở lời
"Tiểu Tuyết, hiện tại thành phố B đang có bão, em thật sự muốn đi hay sao ?".
Tuyết Nhi không hề do dự mà gật đầu, Đới Manh thở dài nhìn nét mặt cứng rắn của nàng ấy, cuối cùng cũng nói
"Ân, chị đưa em đi".
Tuyết Nhi cảm giác hôm nay tâm nàng lần đầu tiên tìm lại được chút ấm áp, nàng chân tâm nói với Đới Manh
"Cảm ơn chị".
Đới Manh cười cười "Không cần cảm ơn, lúc Đới gia suy sụp nếu không có Giai Kỳ giúp đỡ chị, không chừng chị hiện tại đã chết vất ở xó nào. Đây là những gì chị nên làm", ngừng một chút mới tiếp lời "
Đoạn đường này rất khó khăn, nếu không em chỉ cần nói phải làm gì, rồi chị sẽ đi thay em, em còn đang mang thai đâu".
Tuyết Nhi chậm rãi lắc đầu, Đông Yên lúc suy sụp đã bị chia năm xẻ bảy, cả hoàng cung đều bị đánh phá, cổ cung hiện tại còn lại ở thành phố B chỉ là một phần nhỏ hoàng cung tráng lệ của năm nào. Vậy nên muốn tìm lại tẩm cung năm xưa của thập ngũ hoàng nữ, chỉ có nàng. Chỉ cầu mong vò Bồ Đào tửu năm đó vẫn còn. Đới Manh thấy khí thế không thể suy suyển của Tuyết Nhi thì biết chuyện này không thể vãn hồi nữa. Tuyết Nhi từ tốn nói
"Em nghĩ chúng ta nên đi càng nhanh càng tốt, nếu không Kỳ cũng chỉ còn ba ngày".
"Ân, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ nhưng tuyệt không thể để Hứa gia chủ biết được, ông ấy sẽ không đồng ý" ...
***********
"Tin báo khẩn từ thành phố B, hiện tại bão đang chuyển biến ngày càng phức tạp, gió rất lớn, đường xá cũng đã chìm trong biển nước. Tầm nhìn xa giảm xuống chỉ còn 5m, mọi người dân được di tản đến nơi trú ẩn an toàn. Trạm khí tượng dự báo, thêm mười hai giờ nữa, bão sẽ di chuyển khỏi thành phố B, nhưng thiệt hại để lại rất nghiêm trọng. Khuyến cáo người dân không nên ra ngoài vào lúc này..."
Đới Manh lái xe lao băng băng trong màn mưa, đèn xe yếu ớt rọi xuống làn đường tối tăm. Vì mưa lớn liên tục hơn một tháng, thành phố B lại là nơi cung cấp điện cho cụm đô thị ở đây.
Vậy nên thành phố A càng không tránh khỏi mất điện. Đường xá đều là một sắc tối tăm, không ai muốn ra ngoài vào lúc này. Duy chỉ có một chiếc xe lao như tên bắn trong màn đêm. Lạnh lẽo không chút do dự. Đới Manh nghe xong mấy tin báo từ radio trong xe thì thở dài
"Nhà đã dột còn gặp mưa, đường đến thành phố B vốn đã xa, hiện tại lại càng trở nên trắc trở hơn".
Tuyết Nhi ngồi ở thế sau, quấn lớp áo ấm viền lông hồ cừu phi thường ấm áp, nhưng vẫn không che đi được nét mặt xanh xao lẫn nhu nhược của nàng. Nàng ôm lấy tiểu phúc của mình
"Manh tỷ, liệu chúng ta có thể về kịp trong ba ngày không ?".
Đới Manh mím môi một lúc mới yếu ớt nói "Nếu không có bão, đi về thành phố B chỉ mất hai ngày, còn hiện tại khó mà nói được".
Tuyết Nhi cúi đầu, lão thiên gia là đang thật sự muốn chia cắt các nàng hay sao. Không được, tuyệt đối không được, hài tử của nàng không thể trở thành một đứa trẻ không có mẫu thân, nàng đã từng trãi qua cảm giác đó, nàng sẽ không để chuyện này xảy ra với hài tử của mình được. Nàng nén lại nước mắt, thử dò hỏi
"Nếu ta đến thành phố Y rồi từ thành phố Y tìm đến thành phố B thì sao Manh tỷ ?".
Đới Manh có điểm sửng sốt, quả thật từ thành phố A đến thành phố B là một đường thẳng, khó tránh sẽ bị thời tiết hiện tại cản đường. Nhưng nếu mượn thành phố Y làm cầu nối, tạo thành một đường gấp khúc. Đến thành phố B từ đường cao tốc trong hầm ở thành phố Y thì sẽ an toàn hơn nhiều. Nhưng nàng vẫn có điểm nhíu mày
"Nhưng mà, nếu đi theo hướng như vậy, ta sẽ mất nhiều thời gian".
Tuyết Nhi mím môi nói "Vô ngại, sẽ không ai dám cản đường xe của chúng ta, Manh tỷ chúng ta là đang ngồi trên xe thông dụng của Hứa thị, mà không ai dám đắc tội với Hứa thị hết".
Đới Manh có điểm ngẩn người rồi bật cười lớn, sao nàng lại chưa từng biết Tuyết Nhi còn có thể dùng cường quyền can thiệp vào quốc pháp chứ. Có lẽ khi tính mạng người yêu mình bị đe dọa, ai cũng sẽ bị chọc giận. Long hữu nghịch lân, xúc tất chi nộ. Hẳn là cảm giác này, Tuyết Nhi dù hằng ngày có nhu nhược đến thế nào cũng sẽ có lúc bùng nổ. Đới Manh xiết chặt vô lăng thêm lần nữa mới nói
"Tiểu tuyết em bám chặt, chị tăng tốc đây !".
Tiếng va chạm trên đường vang lên chói tai, Đới Manh xoay xe vuông góc mà chuyển sang hướng đến thành phố Y. Mạo hiểm đến đáng sợ. Tuyết Nhi gắt gao ôm chặt tiểu phúc, nàng thầm nhủ với hài tử của mình. Bảo bối, mẹ con ta không thể mẫu thân rời đi như vậy được.
Mưa vẫn rả rít tuôn rơi, tiếng mưa rơi xuống
thân xe vang lên ong ong, trong xe một mảnh trầm mặc, Đới Manh chuyên chú lái xe. Mà Tuyết Nhi thì thầm cầu nguyện các nàng sẽ về kịp đến, Kỳ, chủ nhân em làm ơn đừng rời bỏ mẹ con chị, chị cần em.
... Đoạn đường đến thành phố B quả thật cũng không dễ dàng chút nào. Dù thành phố Y không bị ảnh hưởng của bão nhiều lắm nhưng cũng không tránh khỏi nhiều chuyện khác. Đường xá quá đông đúc, các nàng dù muốn đẩy nhanh tốc độ cũng là lực bất tòng tâm. Các nàng đều đã bị kẹt trong dòng người đông đúc mất gần một ngày. Tuyết Nhi gấp đến đầy đầu mồ hôi. Mà Đới Manh thì giận đến xiết vô lăng khanh khách, lão thiên gia thật biết trêu đùa người khác.
Cuối cùng các nàng xem như cũng vào được đường tăng tốc trong hầm của thành phố Y. Đới Manh vừa nhắc nhở Tuyết Nhi bám chặt liền đạp ga tăng tốc nhanh đến liều mạng. Tuyết Nhi cũng không ngại, nàng xiết chặt lớp áo ấm ở tiểu phúc mình. Hài tử đang đạp nàng, đây là lần đầu tiên hài tử của nàng có động tĩnh, nàng từng nghĩ lần đầu tiên hài tử động đậy, nàng sẽ rất vui vẻ báo cho Giai Kỳ, chắc chắn nàng ấy sẽ áp tai vào tiểu phúc nàng, lắng nghe bảo bối của các nàng.
Nhưng hiện tại không thể rồi. Bảo bối, một nhà ba người chúng ta sẽ cố hết sức để ở cạnh nhau.
BẠN ĐANG ĐỌC
• BTKD • TÁI NGỘ TẠI HẬU KIẾP
FanficABO mình xin chân thành cảm ơn tác giả đã cho phép mình cover lại fic này ạ ❤️