Ngón tay trắng nõn như ngọc nắm một quả sơn trà màu đỏ, cuộn cuộn trong tay cuối cùng dừng lại mấy giây trực tiếp ném vào trong miệng. Người mặc bạch y sắc mặt trong trẻo lạnh lùng như vậy làm ra động tác này không có chút nào tương xứng, bỗng dưng sinh ra một chút dễ thương.
Mới vừa đi tới cầu đá, Húc Phượng thấy động tác như thế của Nhuận Ngọc, không khỏi câu nhẹ khóe miệng cười cong, ánh mắt tràn đầy sủng nịnh nhìn Nhuận Ngọc.
“Ly Kính lại đưa đồ à, lần này lại là cái gì vậy?”
Húc Phượng đi đến băng đá bên cạnh Nhuận Ngọc ngồi xuống, đưa tay cầm lên một quả sơn trà đỏ trên bàn thủy tinh. Học theo Nhuận Ngọc bộ dáng ném vào miệng, nhai hai cái liền bị chua nhíu mày kiếm, vẻ mặt đau khổ phun ra quả sơn trà đỏ chua chết người trong miệng.
“Đây là cái gì, sao lại chua như vậy? Huynh trưởng không cảm thấy chua sao?”
Húc Phượng mặt đầy rối bời nhìn Nhuận Ngọc mặt đày bình thảng nuốt tiếp một quả sơn trà đỏ, thật không biết y làm sao mà ăn tiếp được.
Nhuận Ngọc câu môi, tay lấy trái cây mặt đầy không hiểu nhìn Húc Phượng. Hơi lắc đầu một cái, nhẹ giọng đáp lại.
“Không đâu! Ly Kính thấy ta mấy ngày nay ăn không được, từ Yêu Giới mang đến mấy sọt nói để ta khai vị, còn có tỳ ba nữa, ngươi ăn không?”
Thấy Nhuận Ngọc đưa đến trước mặt mình một quả màu vàng, trong miệng hắn nuốt không nổi đồ chua nên trực tiếp khoát tay cự tuyệt ý tốt của y.
Mắt Húc Phượng rũ xuống đúng lúc thấy được bên dưới mặt bàn, bụng Nhuận Ngọc hơi nhô ra. Trong lúc nhất thời lòng dạ nổi lên một cổ chua xót, dường như còn chua hơi trái cây vừa mới ăn.
“Cái đó, ta nghe Đường Nhi nói em trai trong bụng ngươi biết nhúc nhích rồi, làm nó vui lắm. Mỗi lần gần một tiên quan nào quan hệ một chút cũng sẽ khoe khang một phen. Chẳng qua là nó nhỏ như vậy, mới vừa thành hình, làm sao mà động được!”
Vừa nhắc tới Đường Việt cùng mấy tiên gia khác khoe khoang đứa con này trong bụng Nhuận Ngọc, hắn thật muốn bắt Đường Việt treo lên cây đánh một trận. Nó không thấy trên đầu cha ruột nó mộc đầy món xanh sáng chói hay sao, còn đi chiếu cáo thiên hạ. Nếu không phải Nhuận Ngọc ở đây, hắn không dám đánh trẻ con, nếu như thường ngày Đường Việt đã sớm bị hắn đánh cho mất mấy lớp da rồi.
“Đường Việt khi đó cũng nhỏ như vậy, lúc nó sắp sinh ta mới phát hiện nó lớn một chút.”
Nghe Nhuận Ngọc vân đạm phong kinh như vậy nói ra chuyện đã từng mang thai Đường Việt, không khỏi sinh lòng áy náy. Nghĩ đến lúc Ly Kính rời Thiên Giới, một mực dặn dò mình, tự nhiên lòng lại sinh ra lo âu. Ly Kính nói Nhuận Ngọc lúc sinh Ly Tiêu là cửu tử nhất sinh. Ban đầu linh lực bị thiếu hụt, lúc y sinh Ly Tiêu nguyên khí bị tổn thương nặng nè, nếu không phải vu y nói phá đứa trẻ này sẽ làm bị thương khí mạch của Nhuận Ngọc, Ly Kính nói thế nào cũng sẽ không giữ lại đứa trẻ này.
“Xin lỗi, huynh trưởng.”
Nhuận Ngọc rủ mắt nhìn Húc Phương hai mắt áy náy không dám nhìn mình, bực bộ bóc vỏ tỳ ba trong tay không lên tiếng. Đợi bóc xong tỳ ba mới mở miệng nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Húc Nhuận] [Yêu Vương x Ngọc] Người dưng
FanfictionTác giả : 懒总 (Lãn Tổng) Người dịch: Key BN Cặp đôi: Húc Phượng x Nhuận Ngọc, Yêu Vương x Nhuận Ngọc. Thể loại: Fanfic, Đam mỹ, ooc, sinh tử, ngược, BE. Văn án: Húc Phượng cầm tù Nhuận Ngọc, vũ nhục y. Ngày Cẩm Mịch tỉnh lại, Húc Phượng chạy đến tìm...