Gã trở lại Phố vào một chiều cuối thu với cái chân tàn và vết sẹo trên má, nhưng lòng đầy hăm hở, tươi vui. Gã nghĩ về ngôi nhà nằm ở cuối con dốc nhỏ của thành phố nhiều đồi núi. Ngôi nhà xây bằng đá, có hoa ban trước ngõ, có mảnh vườn nhỏ trồng nhiều cúc trắng và cửa sổ nhìn ra bờ hồ.Giang đang ở đó.
Năm đó, gã là một tay nhạc sĩ lãng du ôm guitar đi khắp nơi, hết tiền lại đặt chiếc nón kiểu Tây xuống đường, để ngửa lên, ôm đàn và bắt đầu hát. Hát tình ca Pháp, hát những bản nhạc mùa xuân của nước Nga, và cả những bài hát lơ mơ, lãng đãng do gã sáng tác. Có tiền thì gã lại say mềm ở một quán ăn, nhà trọ nào đấy. Tàn cơn say, tỉnh hết cả mộng thì gã lại lên đường.
Gã không thích ở một nơi cố định, gã ghét sự ràng buộc, gã sợ hương đất, tình người của một nơi nào đó biến vùng đất xa lạ ấy thành quê hương trong lòng gã. Và rồi gã lại không thể cất bước rời đi.
Có thương có nhớ tức là tự mua dây buộc mình. Một lần như thế vẫn chưa thấm ư? Gã tự nhủ.
Đó là khi quê hương của gã, ngôi làng nhỏ ở Bắc của gã chìm trong một trận dội bom của chính quyền bảo hộ. Làng quê, ruộng lúa, cây đa, giếng nước, và cả ngôi nhà gạch cũ có mẹ gã, vợ gã và đứa con trai tròn một tuổi của gã ở đó, hết thảy hoá tro tàn.
Gã nhờ đi học xa ở trường tỉnh nên thoát nạn. Nhưng kể từ đó, trường tỉnh của chính quyền bảo hộ mất đi một sinh viên, và cuộc đời lại có thêm một tay lãng tử.
Nhưng khi đến Phố gã đã ở lại ba năm ròng.
Không phải vì dân cư ở Phố keo bẩn trong việc thưởng thức nghệ thuật khiến gã không có tiền đi tiếp, cũng không phải ở Phố có nhiều rượu ngon của sơn cước níu chân kẻ nghiện hơi men như gã. Mà là ở Phố có đồn biên của Pháp, nhiều dinh thự của viên chức và quan toàn quyền hay đến đây nghỉ mát.
Phải, làm gì còn cơ hội nào tốt hơn cho gã để trả thù và hoàn thành nhiệm vụ cơ chứ. Với một biệt động của Chính phủ bí mật có nhiệm vụ mật thám, thăm dò và liên hệ giữa các nơi với nhau. Thì Phố vừa là cạm bẫy, vừa lung linh như kho báu đợi người khám phá.
Kho báu có hương máu người, máu của những tên cướp nước, những kẻ giày xéo quê hương gã. Đó mới là thứ men say thơm hương nhất và gã nguyện cả đời theo chân vị rượu máu ấy.
Trong thời gian ở lại Phố, gã gặp Giang. Một sinh viên ngành vẽ, lên Phố để học ở trường Nghệ Thuật nhà Dòng. Gia đình Giang giàu có nên bố mẹ đã mua hẳn một căn nhà ở Phố cho cậu ở lại. Nhưng trong thời gian tá túc tại đây Giang trót phải lòng Phố. Phố với vẻ mơ màng, lãng đãng sương bay khiến lòng người yêu nghệ thuật say đắm. Và từ một khách tạm trú, Giang nguyện thành cư dân của Phố. Bỏ lại thân phận công dân thị thành ở Gia Định phồn hoa sầm uất, Giang thành một kẻ ẩn cư ở Phố.
Lần đầu tiên thấy Giang là khi gã đang đàn hát trên phố, Giang ngừng lại xem. Và khi tặng tiền cho gã cậu không đứng trên cao ném tiền vào nón, Giang im lặng thưởng thức bài hát của gã. Cậu vỗ tay nhiệt tình và khi đưa tờ giấy bạc cho gã, cậu xếp tiền lại gọn gàng và trao cho gã bằng hai tay, kèm theo một nụ cười lấp lánh như nắng mai đang vờn trên khẽ lá, trong một buổi chiều mà Phố chớm thu sang.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Tình trai][BL] Có một dòng sông đã qua đời
Short StoryTình trai, ngắn (khoảng 5k word), bối cảnh hư cấu (tuy vẫn có chất Việt), chiến tranh, BE. Lưu ý: Truyện ngắn được nảy ý tưởng từ khi nghe ca khúc "Có một dòng sông đã qua đời" của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Viết xong mới thấy không mang được cái c...