cùng lúc này, vào chính cái khoảng thời gian trước khi joohyun bị bắt đi, tại một nơi cách cung điện buckingham rất xa, bên trong phòng khám tư nhân trước nay vốn dĩ luôn yên bình nay lại sắp sửa xảy ra một cuộc hỗn loạn... đẫm máu.
đã mười hai giờ đêm, cái giờ mà tất cả nhân loại đều đã chìm vào giấc ngủ theo đúng như việc mà thường ngày họ vẫn làm. chỉ có jimin là đang thất thần ngồi một góc bên trong căn phòng nhỏ, nghiêng đầu ngắm nghía ai kia cũng đang ngủ say, chẳng hiểu tại sao lại chợp mắt không nổi. đã hơn một tháng, có lẽ cũng nên đưa seulgi rời khỏi chỗ này được rồi. thiết nghĩ, nếu như hắn cứ ở chỗ này càng lâu thì lại càng không ổn, boss có thể tìm tới đây bất kỳ lúc nào.
và quả nhiên đúng là như thế, jimin ngàn vạn lần sẽ không bao giờ ngờ được trong đầu vừa dứt dòng suy nghĩ thì mọi thứ đều đã ngay lập tức trở thành sự thật.
"jimin."
tiếng cót két của cửa gỗ trong yên tĩnh vang lên vô cùng rõ ràng. hơi hơi nghiêng đầu ra phía sau, jimin bỗng trông thấy bộ dáng khó hiểu của vị bác sĩ già đang nhíu mày nhìn hắn, khóe miệng cũng chẳng mấy tự nhiên mà khàn giọng gọi: "có người muốn tìm cậu."
lồng ngực chẳng bị ai đánh nhưng phải nhất thời run lên một cái, jimin dứt khoát đứng lên một bước đi ra ngoài. hắn thừa biết người tìm mình là ai, ngoại trừ chị ta thì đâu có bất kì kẻ nào biết hắn đang trốn ở chỗ này. sau khi bước ra ngoài, hắn đóng chặt cửa phòng lại, mỉm cười vỗ vỗ vai vị bác sĩ già ý bảo ông đi ngủ đi, còn chính mình thì một mạch đối đầu với màn đêm sương gió. gió trời hôm nay có vẻ khá là lạnh thì phải, dù sao thì thời tiết của nước anh từ trước tới giờ cũng chẳng ấm áp gì cho cam. nhưng nếu là paris thì tầm này chắc cũng đã sắp kết thúc mùa đông rồi, nhanh thật đấy.
đứng hình mà nhìn cậu trai trẻ nọ chạy đi, vị bác sĩ già có chút tự hỏi, tại sao cậu ấy lại có thể đào hoa đến vậy, bao quanh cậu ấy chỉ toàn là mỹ nhân thôi thì phải. ông còn nhớ rất rõ vừa nãy, cô gái đó toàn thân chỉ tô điểm một sắc đỏ, ngay đến cả mái tóc cũng đỏ rực đến chói cả mắt. thời nay mà vẫn còn có người mang phong cách đáng sợ như vậy sao, thật là.
vị bác sĩ thở dài một cái, chậm chạp đang tính xoay người bước lên cầu thang thì một mùi hương ngọt ngào trộn lẫn mùi máu tanh rất đỗi quen thuộc với ông chẳng biết từ chỗ nào bất ngờ lan tỏa. cũng không biết là do bản thân hoa mắt hay là ông đang tưởng tượng, thế nhưng ở ngay sát phía sau cánh cửa bỗng xuất hiện một bóng đen đang đổ dài tiến tới, mùi máu cũng càng ngày càng nồng nặc. vị bác sĩ già theo bản năng lại tiến lên hai bước, khóe mắt già nua cũng bởi vì thế mà nheo lại thật sát, ông muốn khi người nào đó xuất hiện thì sẽ nhìn cho rõ.
nhưng cho đến cuối cùng, thứ mà ông nhìn thấy lại là thứ mà ông ngay cả nằm mơ cũng chẳng bao giờ dám nghĩ.
một loài hoa kì lạ được sinh ra từ trong bóng tối.
một loài hoa được nảy mầm từ trong máu đỏ.
tưởng chừng như một loài hoa tinh khiết chưa hề bị vẩn đục bởi sự xấu xa của thế giới này.
BẠN ĐANG ĐỌC
ĐỘC CHIẾM [ FULL ]
FanficTruyện đang trong quá trình chỉnh sửa từ Lowercase sang Uppercase và tên các nhân vật, vậy nên mong các cậu thông cảm nếu chẳng may tụt mood khi đọc nhé:< VĂN ÁN: Chúng ta sẽ yêu, yêu nhau thêm lần nữa, tưởng chừng phát cuồng trong cơn khát. Hãy nh...