Chương 8

140 28 1
                                    

Tuyết Văn Hi xấu hổ tại truyền tin cho Mục Tiểu Mạn, nàng trộm liên hệ Hắc đồng tử. Hắc đồng tử nhìn đến nàng kia một khắc, nhăn khuôn mặt nhỏ rốt cuộc cũng giãn ra nói “Tỷ tỷ,tỷ rốt cuộc tới rồi, tỷ mau đi xem Mạn tỷ tỷ một chút” Tuyết Văn Hi xoa xoa đầu Hắc đồng tử, đi theo nàng chạy vào phòng Mục Tiểu Mạn. Phòng cổ kính, nhưng điểm trống trải, trong không khí tràn ngập mùi rượu. Tuyết Văn Hi nhíu nhíu mày, liền thấy được Mục Tiểu Mạn cầm rượu ở phía trước cửa sổ ôm chính  chân mình “Tiểu Mạn” Tuyết Văn Hi muốn nói chuyện, lại thấy xấu hổ. Mục Tiểu Mạn nghe được thanh âm nàng  một chốc kia, liền ngẩng đầu cùng Tuyết Văn Hi bốn mắt nhìn nhau,phía trước là bởi vì linh hồn các người, Mục Tiểu Mạn phản ứng đầu tiên là chạy trốn, bởi vì chính mình chật vật cũng bởi vì chính mình sợ hãi. Tuyết Văn Hi nhìn ra nàng có ý đồ tránh né, đi nhanh tiến lên ôm lấy nàng “Đừng trốn tránh ta, thật xin lỗi, Tiểu Mạn, là ta sai rồi. Là ta chui vào ngõ cụt, là ta tức ngất đầu, là ta không để ý tới nàng. Đừng rời xa ta, Tiểu Mạn” Tuyết Văn Hi từ sau lưng ôm lấy Mục Tiểu Mạn, vùi đầu ở cổ Mục Tiểu Mạn.Mục Tiểu Mạn cảm giác được rõ ràng, có nước mắt tích ở trên xương quai xanh mình. Mục Tiểu Mạn luống cuống, xoay người ôm lấy Tuyết Văn Hi “Đừng khóc a. Rõ ràng chính là ta sai. Ta không nên gạt nàng. Ta thừa nhận lúc ban đầu là bởi vì linh hồn mới tiếp cận nàng, nhưng là sau ta đã biết, nàng không phải A Văn. Nàng so A Văn linh động hơn, so A Văn lớn hơn, nàng cùng A Văn không giống nhau. Nhưng ta yêu nàng, nàng sẽ yêu sao? Nàng là tốt đẹp như vậy, ta sợ nàng rời đi, cho nên ta nghĩ đem nàng buộc ở bên người ta,đánh dấu vết trên người ta, ta bệnh như vậy,nàng sẽ yêu sao?” Mục Tiểu Mạn cũng khóc ra. Tuyết Văn Hi ôm lấy nàng “Ta vĩnh viễn sẽ yêu nàng, cho dù là bị tù ở bên cạnh nàng, ta cũng sẽ yêu nàng. Ta cùng A Văn từ đầu đến cuối đều là một linh hồn một thân thể, ta chỉ là mất trí nhớ. Nhưng là, tuy rằng ta không nhớ rõ ký ức lúc trước, ta sẽ yêu nàng. Mục Tiểu Mạn, ta sinh ra chính là vì yêu nàng” Tuyết Văn Hi thay Mục Tiểu Mạn xoa xoa nước mắt “Là ta ngốc, là ta sai, là ta ích kỷ. Ta chưa từng có nghĩ tới gian khổ cùa nàng, suy xét cảm thụ của nàng, chỉ lo chính mình. Thật xin lỗi, thật xin lỗi” rõ ràng nghĩ lời nói rất nhiều, nhưng chỉ có thể nhất biến lặp lại thật xin lỗi. Mục Tiểu Mạn nhào vào trong lòng ngực Tuyết Văn Hi “Ta không sợ vất vả, không sợ bóng tốt, ta chỉ sợ nàng không cần ta” Mục Tiểu Mạn khóc lóc, tựa hồ muốn đem sở hữu ủy khuất khóc ra. Tuyết Văn Hi hôn lên phiếm hồng khóe mắt nàng, hôn lên chóp mũi nàng, sau đó hôn lên môi nàng. Hôn thật nhiệt liệt rất triền miên, hai người tựa hồ muốn đem đối phương dung tiến trong cốt nhục mình. Hôn xong,Mục Tiểu Mạn ngón tay khẽ vuốt khuôn mặt Tuyết Văn Hi “Này không phải mơ, đúng không” Tuyết Văn Hi đem tay nàng để trên ngực “Không phải mơ, nơi này bởi vì nàng mà nhảy lên” Tuyết Văn Hi lôi kéo tay nàng, hôn hôn ngón tay Mục Tiểu Mạn. Sau đó, đem Mục Tiểu Mạn bế kiểu công chúa  lên giường, nhẹ nhàng dỗ “Ngủ một chút đi” nàng quá mệt mỏi Mục Tiểu Mạn lại giữ chặt góc áo Tuyết Văn Hi, hỏi “Ta tỉnh lại sẽ nhìn thấy nàng sao” Tuyết Văn Hi thật mạnh gật đầu “Ừm, ta sẽ vẫn ở luôn đây” Nhìn Mục Tiểu Mạn bắt lấy góc tay áo mình ,cuộn thành một đoàn thân mình, Tuyết Văn Hi đột nhiên minh bạch, Mục Tiểu Mạn sợ hãi cùng bất an một chút không thể so thiếu chính mình, chỉ là đều che dấu đi. Tuyết Văn Hi chọt chọt cái mũi Mục Tiểu Mạn, khẽ cười nói “Tiểu ngốc tử” Tuyết Văn Hi cởi áo ngoài, lên giường, đem Mục Tiểu Mạn ôm trong lòng ngực. Mục Tiểu Mạn trong lòng ngực Tuyết Văn Hi cong môi, thả lỏng thân thể, cười làm một giấc mơ đẹp. ​​​

[BHTT] Tuyết Văn Hi × Mục Tiểu Mạn | Ỷ PhóNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ