37. Bảo vệ tổ quốc

111 20 0
                                    

Kim Youngjo có một thời điểm liên tục bảo tôi đi tập thể thao. Anh nói ngồi trước máy tính suốt ngày sẽ có hại cho tất cả các cơ quan trong cơ thể, tôi nên vận động một chút. Nhưng nếu tôi vận động ngoài trời thì quá nguy hiểm cho tôi và cho cả người khác, tôi nên chọn những môn thể thao gì đó được giới hạn diện tích lại trong một cái hàng rào.

Tôi đã dự định gom anh em của mình lại thành một đội bóng mini. Lee Keonhee gian xảo nói ngày nào cậu ta và anh Seoho cũng đấu tay đôi nên không cần rèn luyện thể chất, anh Geonhak than thở rằng mình đã già rồi, chạy hai bước thì xương sẽ rơi ra khỏi người; Lee Dohyun không tham gia vì nói rằng tôi sẽ bỏ cuộc ngay lần đầu tiên ra sân, còn Park Woojin đồng ý nhưng Ahn Hyungseob lại từ chối. Mọi người bảo tôi thích thể thao như thế thì hẹn Youngjo đi đánh cầu lông hay tennis gì đi. Mọi người đâu có biết, bệnh viện trung tâm có chế độ chăm sóc cho nhân viên rất tốt. Ở bệnh viện có sẵn phòng tập với đầy đủ máy móc hiện đại nhưng chỉ dành cho nhân viên, không có suất cho người nhà. Mọi người cũng đâu có biết, dây thần kinh vận động của tôi cực kì kém. Đội bóng mini có sáu người, tôi không đón được bóng cũng không sao, còn sân cầu lông có hai người, lần nào cầu tới cũng đón hụt thì có hơi tổn thương lòng tự trọng. Youngjo rất buồn vì chuyện đó. Anh bảo rằng trên cương vị là một người bạn, một người yêu, một người bác sĩ, anh đã thất bại khi không khuyên nhủ được những người thân của mình.

 Tôi nhắn tin hỏi Song Minho:

 "Có môn thể thao nào an toàn nhàn nhã, hiệu quả kinh tế cao không? Nếu anh có thì cho tôi đi với."

Song Minho là tổng giám đốc của Gensler nhưng bụng không phình ra như cái trống, tay chân cũng không bèo nhèo, chắc hẳn cũng có tập luyện ít nhiều. Anh ta bảo với tôi là có một trò rất an toàn, cực kì nhàn nhã, tốn ngàn đô thu về triệu đô.

Youngjo rất hay cảnh giác với Song Minho, dù tôi đã nói với anh rằng Song Minho chẳng qua chỉ là một cái máy đếm tiền không hơn không kém. Ngày anh Seoho và Keonhee kết hôn, cả hai người bọn họ nhìn nhau rơi nước mắt từ lúc Keonhee vừa xuất hiện, chúng tôi không ai là không khóc, chỉ một mình Song Minho ráo hoảnh ngồi bối rối như con vịt con nở giữa chuồng gà. Youngjo nói rằng dạo này có mốt ông chủ lạnh lùng với em thư kí ngây ngô, nội dung trò thể thao của Song Minho lại có mùi nguy hiểm.

 "An toàn, nhàn nhã, bỏ vốn ra thu lại gấp nhiều lần, anh nghĩ thế nào cũng không trong sáng được."

 Tôi chưa bao giờ ngờ được rằng có lúc Song Minho lại trong sáng hơn Kim Youngjo. Không phải làm thứ gì như Youngjo nghĩ, Song Minho  dẫn tôi tới sân golf vào một buổi sáng thứ bảy. Tôi chụp ảnh sân golf xanh mướt rộng mênh mông về cho Youngjo, Youngjo nhắn tin trả lời ngay sau đó:

 "Nếu anh ta bảo em nhặt bóng thì nhặt, tuyệt đối không được cầm gậy đánh golf biết chưa?"

 Tôi dụi mắt đọc đi đọc lại vài lần, thường thì người ta sẽ nhắn tin ngược lại mới đúng. "Nếu anh ta coi thường em bắt em đi nhặt bóng, tuyệt đối em không được nhặt, em của anh không sinh ra để phục vụ cho người khác, biết chưa?", phải như thế mới đúng chuẩn bạn trai trong mơ, con rể của mọi nhà.

Thì ra Youngjo lo lắng là có cơ sở. Tôi vừa vung gậy golf một nhát, quả bóng vẫn ở yên trên mặt đất, gậy golf bay lên rơi trúng đầu đối tác của Song Minho.
--
Tôi gặp Youngjo trong bệnh viện, anh vừa nghe tôi gọi điện báo mình vào bệnh viện thì đã ngắt máy ngay tức thì. Đối tác của Song Minho thực hiện một loạt kiểm tra mà tôi cho là quá khoa trương, sau đó còn đăng kí một phòng VIP để nằm dưỡng thương. Tôi xin lỗi đối tác của Song Minho chán rồi lại quay sang xin lỗi anh ta. Song Minho lịch sự đưa đối tác tới tận phòng bệnh, sau đó trở lại hỏi tôi có còn muốn chơi golf hay không, nếu muốn thì bây giờ lại đi tiếp. Tôi trừng mắt hỏi vậy đối tác của anh thì ra sao, Song Minho khoát tay nói rằng tôi không làm gậy golf rơi trúng đầu anh ta thì mọi chuyện đều có thể tha thứ. Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế nhựa bên ngoài phòng VIP, nghiêm túc nghĩ đến chuyện mình bám đùi Song Minho để sau này có thể tự tin nói như anh ta.

Youngjo đến rất nhanh, tà áo blouse của anh bay tung theo từng chuyển động. Vừa gật đầu chào Song Minho một cái lấy lệ, Youngjo kéo tôi đứng dậy xoay một vòng, kiểm tra kĩ ba vòng, lật từng mảnh tóc của tôi ra rồi thở phào ra vẻ nhẹ nhõm.

 Anh nói:

 "Em gặp tai nạn gì? Có bị thương ở đâu không?"

 Tôi lắc đầu:

 "Không phải, em làm gậy golf rơi trúng đầu người ta."

Youngjo chào một cô bác sĩ trẻ bước ra từ phòng VIP rồi mặc kệ Song Minho đang thờ ơ đứng đó, anh ôm lấy hai tai hôn chụt một cái vào trán tôi.

 "Ít ra thì em không làm rơi trúng đầu em, vậy là bước tiến lớn rồi."

Song Minho nhìn chúng tôi ngao ngán, tôi lại càng ý thức được sự khác biệt giữa người dưng và người thương là như thế nào. Ngồi với nhau một chút, Youngjo nhìn đồng hồ rồi nói rằng anh còn đang trong ca trực. Tôi không đi theo anh, tôi bảo với anh rằng bây giờ tôi tiếp tục đi với Song Minho tới chỗ sân golf. Youngjo nhìn Minho vài giây rồi khẽ nói:

"Thay mặt Woongie, tôi xin lỗi anh. Chắc là anh không biết, dây thần kinh vận động của em ấyrất yếu."

Song Minho dù vẫn tỏ vẻ kì thị chúng tôi nhưng lại cất giọng thản nhiên:

"Không cần cậu thay mặt đâu. Yeo Hwanwoong dùng để giải trí cũng tốt mà."

Vẻ mặt của Youngjo không có chút gì giống như đồng tình. Anh quay sang tôi nghiêm túc nói:

"Đừng đi nữa. Trưa nay bố anh hẹn em ăn cơm."

---

Mừng chiếc fic nhỏ được 2K view <3

[CV] Rawoong | HÌNH NHƯ EM YÊU ANH (#HNEYA)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ