Chương 129:
Lần này, Dụ Thoại Mỹ muốn nhốt bọn
họ ở ngoài cửa cũng không thể.
"….." Dụ Thoại Mỹ cắn môi lui về phía
sau, trong mắt tràn đầy sự cảnh giác,
phía sau cô, cửa phòng nho nhỏ bị
đẩy ra, Hữu Chí hoan hô chạy đến,
hưng phấn nói:
"Mẹ mẹ! Hữu Chí làm xong trò chơi
rồi! Mẹ mau đến xem!"
Bé trai phấn trác ngọc thế, đôi mắt
trong trẻo to tròn lấp lánh ánh sáng
thông tuệ, cầm trong tay một cái máy
chơi game thao tác thành thạo, có sự
kiêu ngạo khí phách, nhưng trong
nháy mắt nhìn thấy người ở cửa, Hữu
Chí liền cứng người, ngay sau đó nhíu
chặt mày.
"Hữu Chí!" Theo bản năng Dụ Thoại
Mỹ kêu một tiếng, xoay người ngồi
xổm xuống ôm con trai vào trong
ngực, càng thêm đề phòng nhìn người
đứng trước cửa.
"Ông cụ, ông tới nhà người khác làm
khách trước hết phải gõ cửa, được
chủ nhà cho phép sau đó mới có thể
đi vào, ngay cả điểm lễ phép này ông
cũng không có sao?" Hữu Chí cau
mày, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ trong
trẻo chói mắt, nhìn thẳng Kim Cung
Ngạo.
Trong đôi mắt của Kim Cung Ngạo lộ
ra sự thương yêu, nhìn Hữu Chí lại
nhìn Dụ Thoại Mỹ, mím môi không
nói đi thẳng tới ngồi ở trên sofa trong
phòng khách, cau mày quan sát căn
phòng nho nhỏ bình thường giản dị
này.
"Cô mang theo đứa nhỏ sống trong
căn hộ như thế này?" Giọng nói của
Kim Cung Ngạo trầm thấp như tiếng
chuông đồng lạnh lùng vang lên.
Trong lòng Dụ Thoại Mỹ hung hăng
nhói đau, ánh mắt trong suốt cũng
quan sát hoàn cảnh sống của mình
một chút, trong lòng sinh ra chút áy
náy, vẫn là nhẹ giọng nói: "Dạ"
Đôi mắt già nua mà thâm thúy của
Kim Cung Ngạo nhìn cô một cái.
Cái nhìn này khiến Dụ Thoại Mỹ sợ