Bị Văn Khải An kéo vào trong lòng ngực, Tả Ninh khóc càng không kềm chế được, lúc trước còn sợ kinh động đến người bên trong nên không dám khóc ra tiếng, bây giờ cũng không cần cố kỵ nữa.
"Được rồi, đừng khóc." Văn Khải An một bên vỗ về cô, một bên nhẹ giọng an ủi, "Là anh không tốt, hai ngày nay anh không có tới tìm em, làm em rất ủy khuất đúng không?"
Sao có thể ủy khuất chứ? Hắn không có sai, cô có tư cách gì mà ủy khuất?
Nhưng mà nghe hắn nhu thanh tế ngữ, cô lại muốn khóc, tựa hồ muốn đem tất cả cảm xúc chồng chất hai ngày nay phát tiết ra hết.
Trên tầng office building này có tổng cộng bốn phòng làm việc bất đồng, Tả Ninh vừa khóc như vậy, thật đúng là chọc tới không ít ánh mắt tò mò, ngay cả bà chủ vừa rồi cũng nhô đầu ra quan sát, nhưng mà vừa thấy tình cảnh hai người ngồi xổm trên mặt đất ôm nhau, bà lại hiểu rõ cười cười, thu đầu lại.
Nhìn cô giống như một đứa trẻ, Văn Khải An cảm thấy dở khóc dở cười: "Nếu em còn tiếp tục khóc như vậy, chỉ sợ sẽ có người báo nguy, nói anh khi dễ trẻ nhỏ a."
Tả Ninh ngẩng đầu hai mắt đẫm lệ vô cùng mông lung đáng thương nhìn hắn: "Anh không phải không cần em nữa sao?"
"Anh nói lời đó lúc nào?"
"Vậy hai ngày nay anh không đi tìm em, cũng không gọi điện thoại cho em gửi tin nhắn cho em."
"Anh cho rằng em sẽ chủ động cùng anh giải thích, em không phải cũng không liên hệ với anh sao?"
"Em làm sao có thể liên hệ anh a? Nếu anh lựa chọn rời đi, em làm sao còn có thể trêu chọc anh?"
Thấy hai người đem chuyện giữa người lớn với nhau nháo thành chuyện cãi nhau giữa mấy đứa trẻ, Văn Khải An không khỏi cười nhẹ ra tiếng, lại lần nữa kéo cô vào trong lòng ngực: "Anh chỉ là cần một chút thời gian yên lặng, dù sao không phải ai cũng đều có thể tiếp thu loại chuyện này."
"Thật xin lỗi."
"Không có việc gì, không thể trách em, anh sớm nói qua, từ lúc bắt đầu đều là anh tự mình lựa chọn."
"Nhưng anh vừa rồi nói giải thích, em...... Em không có cách nào giải thích, bởi vì...... Tất cả đều bị anh nhìn thấy như vậy, bọn họ không cưỡng bách em, thậm chí em...... Em chính là cái loại nữ nhân bất kham."
"Anh nói giải thích, kỳ thật chính là muốn em hảo hảo dỗ anh a, tiểu ngu ngốc." Văn Khải An bất đắc dĩ lắc đầu, "Em nói anh thành thục, nói anh lý trí, nhưng em nên biết nam nhân có lý trí thành thục, cũng sẽ có lúc cảm xúc bị mất khống chế, cũng cần có người an ủi, cần có người dỗ."
"Thật xin lỗi......"
"Được rồi, không nói cái này nữa, bằng không anh với em lại cứ tiếp tục nói xin lỗi, dù sao anh không để ý tới em, là anh sai, mau đứng lên đi, chân anh đã tê rần rồi."
Đỡ cô đứng lên, giúp cô lau đi nước mắt trong suốt trên mặt, Văn Khải An thấp giọng nói: "Nhẫn em đã xem qua?"
Tả Ninh gật gật đầu: "Anh là quay lại chung cư nhìn thấy lịch sử cuộc gọi mới đến chỗ này sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
《Edit-HOÀN》_〈NP-H〉 Bọn Đàn Ông Này Có Độc-Q2
RomanceTên: 这群男人有毒 Hán việt: Giá quần nam nhân hữu độc (NPH) Tác giả: Cần Lao Đích Tiểu Dã Miêu Tình trạng conver: Hoàn thành Tình trạng edit: Hoàn thành Nguồn: QingJuan/ wikidich.com Bìa: Bông from DL Thể loại: Ngôn tình, hiện đại, HE, đô thị tình duyên...