Bóng người con trai cao lớn lê từng bước chân mệt mỏi về phòng, chiếc bóng ấy được hoàng hôn chiếu vào hành lang mà đè lên tường một sức nặng đáng sợ. Anh đã tiến đến gần cánh cửa phòng, nơi mà khi mở ra anh sẽ thấy hình bóng nó ở trong đó, đang chờ đợi anh, đang mong mỏi anh quay về. Anh chưa vội mở cửa, bởi anh không muốn đối mặt với sự chia lìa sắp diễn ra? Hay anh sợ khi gặp nó anh sẽ nhớ lại những gì anh Mập cảnh báo lúc nãy? Không cần phải đợi đến khi gặp nó, ngay lúc này đây, từng lời nói của anh Mập như dằn vặt ruột gan anh từng hồi không có lối thoát. Anh đưa lưng tựa vào tường, bức tường gần ngay mép cửa dường như gần đổ quỵ vì không chịu nổi sức nặng từ anh, và cả sức nặng anh đang gánh vác trong đầu. Hành lang nơi anh đứng vắng tênh, chỉ chen chúc vô được vài ngọn gió nhẹ, chúng rít lên từng cơn khiến sự ảm đạm nơi trước cửa căn phòng trở nên càng được thế lấn tới. Bóng đêm gần kéo tới rồi, cuối cùng thì mặt trời cũng gần bị bóng đêm xâm lấn, bóng đêm bên ngoài căn phòng, và cả nóng đêm bên trong kia nữa, nó đang đợi mặt trời về để cho nó hơi ấm, nhưng nó không hay biết được sự yếu đuối của mặt trời đang dần hiện hữu. Những ánh sáng còn sót lại duy nhất của một ngày dài, anh đang đứng ngoài cửa kia kìa, gương mặt chảy xuống khó coi kia kìa, và cả sự đau đớn toát ra từ cả toàn bộ cơ thể kia nữa.
Cuối cùng thì anh cũng chịu đưa tay mở cửa bước vào, anh vội chỉnh đốn lại gương mặt để không cho nó có chút gì là đang đau đớn hay xót xa nữa, anh tự vẽ cho mình một nụ cười ngụy trang để chuẩn bị gặp nó, người ta có thể dễ dàng nhận ra sự giả tạo trong nụ cười của anh, nhưng đối với một đứa ngốc nghếch như nó, anh hy vọng sẽ qua mặt được nó. Cánh cửa mở toang ra, nó đang ngồi ngoan ngoãn trên giường nghịch điện thoại, vô tình bị anh lao nhanh tới ôm chầm lấy nên tỏ ra giật mình.
- Anh bị sao thế? Có chuyện gì hả?
Mặt anh cười cười nhưng trong ánh mắt lại có nét buồn não nề khó coi:
- Tại xa em lâu quá nên nhớ đó mà!
Nói rồi anh lại vòng tay ôm tiếp nó vào lòng bất chấp sự phản kháng của nó. Hình như nó không phản kháng nữa, chỉ thấy hơi ghê ghê trước cái lí do nhảm nhí mà anh đưa ra. Trước khi lên phòng anh Mập anh và nó vẫn còn đang âu yếm, giờ tự nhiên kêu xa lâu. Nghe cũng đủ biết giả tạo.
Tuy nhiên nó không đẩy anh ra nữa mà cứ để cho anh ôm, miệng thủ thỉ:
- Nãy lên phòng anh Mập làm gì thế, em thấy ổng giận ghê lắm mà?
Nó đánh trúng sự lo lắng của anh nãy giờ, mặt anh sầm lại thấy rõ, nhưng vì cái tư thế đang ôm nhau thống thiết kia không cho phép nó có thể nhìn được mặt anh nên nó không thấy được nét lúng túng của anh. Anh đã chuẩn bị trước lí do để lừa dối nó, nhưng sao khi bị nó vô tình động vào vết thương nên bất giác thấy đau đớn lạ thường.
- Một tuần nữa là tới ngày giỗ nội của anh, ổng kêu anh lên để bàn bạc ngày về đó mà.
Anh không dối nó chuyện ngày giỗ nhưng anh đã dối nó lí do anh lên gặp anh Mập, che giấu luôn cả cuộc trò chuyện ngoài ý muốn vừa mới xảy ra với anh Mập. Nó tin anh, bởi nó rất tin anh nên anh cảm thấy có lỗi với nó. Nhìn cái nét cứ ngây ngô nghe theo lời anh lúc này đây, anh đau càng đau hơn bội phần. Anh siết chặt nó hơn trong khi nó đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết ngoan ngoãn làm người bị hại. Được một lúc lâu sau, khi chợt cảm thấy khó chịu về cái ôm vô căn cứ của anh, nó mới đẩy anh ra rồi đưa mặt đối diện mặt anh tò mò:
- Anh cho em về chung với, em sợ xa anh vài ngày em nhớ chịu không nổi.
Nó nũng nịu đòi về theo mà không hay biết nét mặt anh đang tím tái tưởng tượng ra cái cảnh phải dắt nó về giỗ nội. Chắc ba mẹ sẽ từ anh luôn quá, mỗi lần xem ti vi thấy tin tức về đồng tính là ba má anh lại bĩu môi gay gắt: "lũ bệnh hoạn, ghê tởm, tụi nó bị bệnh còn kéo theo người ta bệnh chung". Khi đó anh không để ý gì, nhưng đến tận bây giờ anh mới chợt thấy đau đáu trong lòng khi từng câu từng chữ của má hiện về.
Anh nhanh chóng cắt đứt ý định của nó mà không cần suy nghĩ gì:
- Không được đâu, em còn phải đi học. Vả lại anh về mỗi hai ngày, em theo về làm gì cho tốn kém.
Lời nói của anh nghe êm dịu, nhẹ nhàng cố che lấp đi sự hốt hoảng bên trong. Nó nghe thế không muốn nói gì nữa, đành làm mặt giận bỏ đi hướng khác, không thèm nhìn anh nữa. Vòng tay anh cũng chính vì thế mà buông nó ra, không phải do anh buông bỏ mà là do nó đẩy anh ra, vì giận anh, vì muốn làm nũng với anh và cả vì không biết quý trọng những giây phút hiếm hoi còn sót lại khi ở bên anh.
Suốt cả một buổi tối nó không thèm nói với anh một câu nào nữa, cho dù anh có cố gợi chuyện hỏi cái này cái nọ thì anh cũng chỉ nhận được lời đáp trả là cái làm lơ từ nó, miễn cưỡng lắm nó cũng chỉ gật đầu đáp lại. Màn đêm đã dần xuống, ánh đèn cuối cùng của ngày cũ đang chuẩn bị tắt, anh và nó đi ngủ. Nó vẫn còn đang giận anh nên giở cái tư thế quay mặt đi hướng khác, cái lưng lạnh lùng của nó cũng vì thế mà đưa về phía anh. Anh bất chấp ôm chiếc lưng đó vào lòng. Lần 1, anh bị đẩy ra, lần 2, lần 3 nữa, cũng bị nó đẩy ra trong sự hụt hẫng. Anh vẫn cố chấp lao tới ôm nó lần nữa, ôm chặt lắm, như sợ sau này sẽ không bao giờ được ôm nó vào lòng một lần nào nữa, lần này nó buông xuôi không buồn đẩy anh ra, nhưng nét mặt nó vẫn còn hằn lên nét giận hờn, làm ngơ. Không ai nói với ai câu gì nhưng cái ôm đã thay lời anh nói lên tất cả. Sự trân quý, thứ tình cảm khác thường bao lâu nay anh dành cho nó, anh xin gửi hết nơi cái ôm này. Không biết trong nửa quãng đời còn lại của anh sau này, có một thời khắc nào đó anh được ôm nó như vậy nữa hay không, nhưng anh cảm nhận được sự chia lìa đang đến rất rõ, từ khi mà anh Mập biết được chuyện này. Tiếng con tim anh tựa vào lưng nó đập loạn nhịp, nó có thể cảm nhận được con tim ấy đang hoang mang, nao núng. Nó nhẹ đưa tay đẩy tay anh ra để quay lại nhìn anh, trong đêm tối ấy, ánh trăng nhợt nhạt rọi vào cửa sổ, nó nghe được mùi nước mắt mặn mà bốc lên mãnh liệt. Tuy không nhìn thấy rõ từng giọt nước trên hai bờ má anh nhưng nó có thể cảm nhận được sự nóng hổi của hàng nước ấy. Nó hốt hoảng đưa tay quẹt ngang để xem thử có phải người con trai mạnh mẽ của nó đang khóc? Đúng rồi, nước mắt anh chạm khẽ vào tay nó rồi lan tỏa, ấm áp nhưng nghe sao ai oán, tủi buồn. Nó bất giác nhận ra mình đã có lỗi với anh, chính vì nó giận anh nên anh khóc ư? Chính vì nó lạnh nhạt không cho anh ôm nên anh khóc? Chắc là như vậy rồi. Nhưng để khẳng định lại những gì nó suy nghĩ, nó cất tiếng trong sự luống cuống không biết điều gì đang xảy ra:
- Anh khóc đó à? Tại sao lại khóc.
Anh vẫn nằm im không nói gì, hai tay vòng qua ôm nó chặt hơn. Rồi anh hôn vào cổ nó thì thầm:
- Cứ để anh ôm như thế này đi, một lát thôi.
Nó cảm nhận được sự lạ thường của anh, nhưng vì sợ anh lại khóc nên nó không đẩy anh ra nữa. Nó nghe tiếng nấc nhẹ bên tai mình, tiếng nấc nhỏ xíu nhưng đủ để đánh gục con tim nó. Màn đêm yên tĩnh quá, không gian đen nghịt đã làm cho giọt nước mắt trở nên vô hình. Nhưng mùi vị và âm thanh của giọt nước mắt ấy vẫn tồn tại, đủ để khiến cho người ta day dứt. Nó nhẹ đẩy anh ra lần nữa:
- Em sẽ không giận anh nữa đâu, cho nên đừng khóc nữa.
Lời nói của nó như dùng để an ủi một đứa con nít, nhưng xem ra hữu hiệu. Anh không khóc nữa, giọt nước mắt ngưng rơi rồi, đôi môi anh bất giác vén được cái nhếch mép cười buồn. Một nụ cười gượng gạo vì sự ngây thơ quá đáng của nó, cười cho chuỗi ngày chia lìa sắp tới, cười cho cảnh ông trời chơi ác cho người ta tìm thấy nhau rồi nỡ cắt đứt giữa chừng, cười cho thế giới không ai hiểu tình cảm này, cười cho ba má anh không ai có thể chấp nhận anh và nó, cười cho sự ngây ngô của nó khi không biết chuyện gì sắp xảy ra. Quả thật màn đêm làm cho con người ta yếu đuối hẳn, chắc chắn đêm sẽ không đủ để làm anh khóc như lúc này, nguyên nhân của những giọt nước mắt thì ai cũng biết, chỉ tội mỗi một người không biết, người đó đang loay hoay, áy náy khi cứ nghĩ mình đã làm tổn thương anh. Nó đưa tay giữ lấy gương mặt đang ngây dại vì buồn của anh, rồi nhẹ nhàng đặt vào đó một nụ hôn mỏng tan, cứ ngỡ gió sẽ thổi bay nụ hôn ấy bất cứ lúc nào. Anh nằm ngửa người để mặc cho thân người của nó đè lên, hơi thở hòa vào hơi thở, thân xác hòa vào nhau ấm áp, mặn nồng. Đêm nhẹ trôi đi ru cho giấc ngủ của hai con người, một người nằm dưới, trên má còn hằn mùi mốc meo của hai hàng nước mắt quý hiếm. Người nằm trên thả lỏng tựa đầu vào ngực anh, hít hà mùi thơm nam tính toát ra sau làn da ấm. Một tư thế ngủ khác người, khác lạ như cái tình yêu mà họ đang cố níu giữ. Níu kéo cũng chỉ là một động tác dư thừa thôi, bởi người ta biết tình yêu ấy sẽ tan biến sớm thôi, nó đang bị lăm le của rất nhiều người, ai ai cũng muốn ngăn cản tình yêu ấy. Lạ nhỉ, một thứ vô hình như tình yêu lại bị người ta đem ra giành giật, không cầm được, không nắm được nhưng nhiều người sẽ thấy nó chướng tai gai mắt mà muốn tiêu diệt nó đi. Nghĩ cũng tội...
YOU ARE READING
Em trai anh rễ [ Hoàn ]
Short StoryĐây là câu truyện kể về một cậu nhóc đã trưởng thành và cậu là gay , cậu có một người chị vô cùng xuất sắc nhưng rồi chị đã tìm được bến bờ của mình . Cũng nhờ đó mà cậu đã gặp được em trai của anh rễ , một con thú đang trong tầm ngắm của cậu . Muốn...