"Đúng! Tất cả đều là ta làm!"
"Tiểu thư! Không được!"
Quan binh nhận lệnh Lương thân vương đình chỉ cước bộ, Hoàng Liên dùng vẻ mặt ngạo nghễ nói lớn, nàng muốn nói cho tất cả bọn họ nghe.
"Mười bảy năm trước, Chung gia chúng ta một trăm ba mươi mạng người chết dưới đao của hắn. Ta tráo danh đổi phận ẩn mình chờ ngày hôm nay, chính là muốn lấy máu hắn rửa huyết thù!" Nàng lúc này ngập tràn thống hận nhìn Lương thân vương "Tiệc tẩy trần, vốn muốn dùng tín vật năm ấy định hôn đày Lương thân vương phủ từ trên xuống dưới thân bại danh liệt. Tiếc rằng hắn mạng lớn không chết. Lâm tướng quân có ơn với Chung gia, ta hôm nay đến đây, cứu người cũng là giết người, cùng đám cẩu tặc các ngươi đồng quy vu tận!"
Võ tướng dưới trướng Nam Phong năm ấy ngoài Lâm Kính còn có Chung Sơn, phụ thân của nàng. Lâm tướng quân vì bảo hộ hoàng tử đào thoát mà rơi vào tay giặc, chịu cực hình mười mấy năm, mà nhà nàng không một ai sống sót. Năm ấy phong quang vạn lượng, vốn dĩ có thể đường đường chính chính làm thái tử phi, không ngờ Nam Cung Quân Liệt nghịch thiên đoạt vị. Nàng nhớ rõ khuôn mặt diêm la dính đầy máu tươi của Lương thân vương, nhớ rõ thống khổ này...
Nam Cung Quân Nghị xem như hài lòng với phần thành ý của Hoàng Liên. Hắn vẫn phong nhã như vậy tiến đến gần nàng "Quả nhiên là nữ nhi nhà tướng, khẩu khí lớn lắm. Nhưng nên nhớ vật đổi sao dời, một hòn đá nhỏ sao có thể cản đường, hôm nay không cứu được người còn phải táng thân tại đây..."
"Trách ta xui xẻo!" Hoàng Liên ngắt lời "Đám người Hoa Mãn lâu, kể cả như Phụng công tử kia, đều ngu ngốc mặc ta dắt mũi." Ánh mắt nàng đau đớn lướt qua Phụng Tử Phàm "Chỉ là hôm nay ta chết, ngày mai vẫn sẽ có người tìm giết các ngươi. Nam Cung Quân Liệt đại nghịch bất đạo, tự cho mình thông minh lại để sót mất huyết mạch Nam Phong!"
Nói đến đây, sắc mặt Nam Cung Quân Nghị liền biến hoá "Ngươi biết tung tích của Nam Phong hoàng tử?"
Hắn thấy Hoàng Liên biểu tình kì lạ, nụ cười khiến hắn nhất thời mất kiểm soát. Từ khoé miệng nàng đột nhiên chảy xuống dòng máu đỏ tươi "Ta có chết... Cũng không nói cho ngươi."
Nàng cắn độc đan giấu trong kẽ răng tự vẫn, Nam Cung Quân Nghị vội vươn tay bóp miệng "Nói!"
Một ngụm máu khinh miệt phụt thẳng vào mặt hắn, Hoàng Liên đắc ý cười, hàm răng trắng nhuốm đỏ.
Chỉ còn nghe tiếng cắt cổ sắc gọn, nhìn lại đã thấy răng quạt đề thơ tao nhã ngày nào quyết tuyệt cắt ngang cổ nữ tử. Máu nơi cổ nàng mãnh liệt trào ra, nhuốm đẫm hoàng y.
Phụng Tử Phàm chưa từng chứng kiến màn hạ thủ nào tàn độc như vậy, nữ tử thông minh xinh đẹp từng luôn miệng gọi hắn "Phụng công tử" rốt cuộc vô lực ngã xuống. Nhưng hắn cũng chưa từng trông thấy nụ cười thống khoái như vậy trên môi nàng, có lẽ nàng đã muốn chết từ rất lâu rồi.
Hoàng Liên khắc này nhìn qua hắn, yếu ớt nói "Phụng công tử... Huynh... Là người tốt, là Hoàng Liên... Có lỗi với huynh."
Hắn như chết trân tại chỗ, Hoàng Liên cô nương diễm lệ ngày nào, cuối cùng lại mỉm cười kết thúc sinh mệnh của mình.
BẠN ĐANG ĐỌC
[12CS - Hoàn] Nguyện Vì Người, Một Đời Trồng Hồng Đậu
Genel KurguPhải mất nghìn vạn năm chờ đợi duyên phận , nhưng yêu một người chỉ cần một ánh mắt... Hồng đậu mọc ở phương nam, bao nhiêu hạt, bấy nhiêu tình. Hồng đậu gieo xuống tương tư, có những mối tình vẹn toàn mĩ mãn, lại có những mối tình cho dù là ngươi t...