Chờ Bạch Yết Phi tỉnh rượu cũng đã là xế chiều ngày hôm sau. Vừa mở mắt nhìn thấy đại sư huynh ngồi bên giường, nàng nghĩ lại bản thân say một trận không biết trời đất sao trăng, xấu hổ trở mình "Đại sư huynh."
"Tỉnh rồi?" Bạch Xử Lang xem dáng vẻ ngu ngốc của nàng, khoé môi lơ đễnh cong lên.
Chính giây phút nàng ngỡ là lãng mạn này, Bạch Trường Bình lại đột nhiên từ sau lưng hắn xuất hiện, chìa ra đĩa bánh quế hoa, hai mắt ngây thơ chớp động "Yết Phi tỷ tỷ ăn bánh đi."
"Sư tỷ vừa tỉnh rượu, không ăn mấy thứ này của muội." Bạch Xử Lang chủ động đỡ cái đĩa, còn giúp tiểu sư muội lau đi vụn bánh bên miệng "Đi, rót cho sư tỷ chén trà nóng."
Bạch Trường Bình ngoan ngoãn xoay người rời khỏi, một màn này làm Bạch Yết Phi mất tự nhiên, đợi hắn nhìn qua mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Hai người nói chuyện phiếm mấy câu, nàng đột nhiên nhớ tới trận náo loạn đêm qua, bởi vì không tỉnh táo nên chẳng xem biết nội tình. Chuyện liên quan đến hoàng thất, Bạch Xử Lang ngại nhiều lời đành qua loa nói "Nữ nhân áo vàng đó là dư đảng bị truy nã nhiều năm, sớm đã mất mạng. Đám người còn lại qua hai ngày nữa đều bị công khai xử trảm."
"Bao gồm cả Cẩm tiên sinh?" Bạch Yết Phi nhớ ra trên vũ đài còn có Cẩm Ngư Mộ, nói không chừng hắn cũng bị lôi vào.
Bạch Xử Lang gật đầu "Cầm sư này ẩn thân thật tốt, tiệc tẩy trần ta căn bản không hề phát hiện nội lực trên người hắn."
Đáy lòng lộp bộp mấy tiếng, nàng và Cẩm Ngư Mộ còn có giao dịch chưa hoàn thành, hắn chết rồi nàng biết tìm ai đòi công pháp đây?
"Đại sư huynh, nhà ngục của Bình thành rốt cuộc ở đâu vậy?" Bạch Yết Phi dè dặt dò hỏi, đại sư huynh không biết chủ ý của nàng, thuận miệng đáp "Trong Hàn phủ, ta cũng chỉ nghe Phụng đại tiểu thư nói sơ qua. Muội hỏi cái này làm gì?"
Bạch Xử Lang trời sinh nhạy bén, nàng sợ ở trước mắt hắn sẽ để lộ sơ hở vội bày ra biểu tình thờ ơ "Muội chỉ tò mò thôi, nghe nói nhà ngục ở dưới núi đặc biệt doạ người, đám nghịch tặc vào đó không chừng sớm đã chết thẳng cẳng, chờ thế nào được ngày hành quyết?"
Đừng nhìn Bạch Yết Phi vừa nóng tính vừa cứng đầu, kì thực nàng cũng có mặt ngây ngô chưa trưởng thành, mà ngây ngô này, vừa vặn chỉ duy nhất Bạch Xử Lang được thấy. Hắn bất lực bật cười, lại giở giọng trêu đùa nàng "Nếu thích, ta liền dẫn muội tới đó ngồi chơi mấy ngày."
Bạch Yết Phi đen mặt "Đại sư huynh rộng lượng sẽ không thật sự bán đứng sư muội chứ?"
'Choang' Tiếng sứ thanh thúy rơi xuống đất vỡ toang, nàng phản ứng nhìn ra cửa đã thấy Bạch Xử Lang lao tới ôm chặt vai của Bạch Trường Bình. Tiểu sư muội đánh rơi chén trà, khuôn mặt tái nhợt doạ bọn họ sợ mất vía.
Bạch Yết Phi còn chưa kịp mở miệng, Bạch Xử Lang đã bế thốc tiểu sư muội tức tốc đặt lên giường "Chuẩn bị nước!"
Nàng nghĩ cũng không nghĩ liền mau chóng chạy đi chuẩn bị nước thuốc, mỗi lần Bạch Trường Bình truyền nội lực xong đều phải ngâm cùng thứ này, nay bệnh tình chưa đến kì hạn đã đột ngột tái phát, bọn họ đều không lường trước.
BẠN ĐANG ĐỌC
[12CS - Hoàn] Nguyện Vì Người, Một Đời Trồng Hồng Đậu
Narrativa generalePhải mất nghìn vạn năm chờ đợi duyên phận , nhưng yêu một người chỉ cần một ánh mắt... Hồng đậu mọc ở phương nam, bao nhiêu hạt, bấy nhiêu tình. Hồng đậu gieo xuống tương tư, có những mối tình vẹn toàn mĩ mãn, lại có những mối tình cho dù là ngươi t...