[Chap 8] SỰ THẬT

1.2K 89 12
                                    


-Chí Hoành! -Mọi người đang làm việc thì Khải lên tiếng.

-Sao ạ? -Chí Hoành dừng việc làm bánh lại, ngẩng đầu nhìn Tuấn Khải.

Tuấn Khải khẽ xoa đầu Chí Hoành, thật ấm áp như một người anh trai xoa đầu đứa em nhỏ:

-Chí Hoành, chuyện cũ rồi, em cứ cho qua đi. Đừng nhớ lại làm gì! Đừng buồn nữa, em mà buồn thì tiểu tử kia sẽ làm ầm lên mất!

-Ừm! Em biết rồi! Khải ca, anh yên tâm! -Chí Hoành khẽ cười một cái.

Toàn bộ cảnh ấy được hai người nào đó chứng kiến. Một người thì khẽ mỉm cười, cậu chỉ mong Tiểu Hoành sẽ ổn; người còn lại thì nhíu mày, vẻ mặt cứ như đang ...bị ăn giấm chua ...

-Em ở lại làm việc, anh đi có việc một chút ... -Tuấn Khải rút tay về khi cảm nhận được mùi giấm thoang thoảng ở đâu đó, anh khẽ cười. - Em nên đi ra kia đi, từ hôm qua đến giờ, có người đã rất lo cho em đó ...

Nói rồi Tuấn Khải cầm chiếc áo khoác đi mất. Chí Hoành đứng đó nhìn theo bóng anh khó hiểu. "Ai đã lo cho mình cơ chứ ..." Cậu lắc đầu rồi quay lưng lại thì bắt gặp ngay bản mặt mà cậu cho là ngớ ngẩn của Thiên Tỉ (Au: là bản mặt của người bị ăn giấm chua =))). Cậu bỗng thấy buồn cười, liền cười một cái khiến người nào đó từ trạng trái "ngớ ngẩn" sang đơ người. Còn về Vương Nguyên, cậu biết là Tuấn Khải đang đi đâu, cậu khẽ thở dài rồi lại thấy cái cảnh tim hồng phấp phới kia thì mỉm cười. "Chí Hoành, tớ nghĩ tớ và Tiểu Khải đã quyết định đúng rồi."

Nói về nội tâm của bạn Thiên Tỉ, chẳng hiểu vì sao hôm qua khi thấy Chí Hoành sững sỡ khi nghe Vương Nguyên nói ai đó sẽ về, hắn đã muốn chạy đến để hỏi mọi chuyện, rồi còn lúc cậu làm rớt tách cà phê, còn không cẩn thận để mảnh vỡ làm đứt tay, hắn thực sự rất lo lắng mà chạy đến hỏi han cậu. Khi thu dọn xong, lúc đi ngang phòng thay đồ, Thiên Tỉ tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Chí Hoành và Vương Nguyên. Đối với một người với chỉ số IQ cao như hắn, hắn đã ngờ ngợ ra được chuyện gì đó. Sau đó Chí Hoành về trước, dáng dấp mệt mỏi đầy cô đơn ấy khiến hắn toan chạy đến mà ôm vào lòng. Thiên Tỉ liền gặp Vương Nguyên mà hỏi rõ mọi chuyện. Vương Nguyên lúc đầu hơi ngập ngừng chưa chịu kể cho hắn nghe, nhưng sau đó đã nói lại toàn bộ sự việc cho Thiên Tỉ nghe với một điều kiện hắn không bao giờ được làm tổn thương Chí Hoành. Hắn hơi sững người khi nghe Vương Nguyên đặt ra điều kiện như thế, nhưng chẳng hiểu vì sao, có cái gì đó phát ra từ tim hắn, thôi thúc hắn đồng ý. Hiểu rõ sự tình, hắn càng thêm đau lòng. Cảm giác lúc ấy, chỉ muốn đến nhà Chí Hoành mà ôm cậu vào lòng, yêu thương và che chở. Thiên Tỉ, hắn không hiểu, thực sự không hiểu. Trước đây, khi còn là một thiếu gia giàu có, cả lúc hắn còn nằm trong giới giang hồ, con gái các loại hắn đều từng quen qua, nhưng cái cảm giác yêu thương, muốn nâng niu, đối với nữ nhân, hắn chưa từng có. Cảm giác đau lòng vì ai đó, cũng chưa từng. Thế mà giờ đây, hắn lại muốn yêu thương Chí Hoành. Phải, chính là cái cảm giác kì lạ với một nam nhân. Phải chăng ... Hắn thích Chí Hoành ...????

~~~~

Tuấn Khải đã chờ ở sân bay hơn nửa tiếng rồi nhưng người nào đó vẫn chưa xuất hiện. Anh sốt ruột mà chờ đợi.

(Fanfic) <XiHong> LOVE CHALLENGE (End)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ