la beauté

1.9K 149 28
                                    

đêm đầu tiên bắt đầu bằng những tiếng xích kêu loảng xoảng. những khối kim loại va đập vào nhau, phát ra âm thanh leng keng chát chúa. bầu trời đen kịt, chẳng chịu gieo xuống dù chỉ một tia sáng lẻ loi.

em cảm thán, hình như ông trời không thích em làm chuyện này rồi.

nhưng em vẫn cứ tiếp tục. em hí hoáy hí hoáy, tra chìa khoá vào ổ. và chiếc vòng sắt mở bung ra, vừa khéo to bằng cổ chân của một người trưởng thành. chiếc còng làm bằng kim loại, đã được em chà rửa bao nhiêu lần đến mức bóng loáng. em mừng rỡ, rồi tự nhủ, sẽ hợp với anh của em lắm đây.

anh yêu, chàng thơ của em vẫn đang say ngủ. khuôn mặt anh khi ngủ không còn toát lên nét tươi vui rạng rỡ mọi khi nữa, mà thay vào đó là vẻ âm trầm, điềm tĩnh. nhưng thành thật mà nói, em thích nhìn anh cười hơn là vẻ bình ổn, an yên thế này.

tuy nhiên, em biết làm gì hơn, khi em chính là người đã đưa cho anh cốc rượu hoà với ba viên thuốc ngủ? điều ấy là cần thiết, cho kế hoạch to gan, hoang đường mà em sắp sửa thực hiện mà.

.

cảm giác đầu tiên dâng trào trong người phạm hoàng hải chính là cơn đau đầu dữ dội. đầu anh đau như búa bổ, như đang bị ngàn vạn mũi kim châm chích. tầm nhìn anh quay cuồng, đến mức chẳng thể phân biệt nổi trên dưới trái phải. phải mất một lúc lâu, anh mới định thần lại được và nhận ra hoàn cảnh của mình.

anh đang ở trong một nơi hoàn toàn lạ lẫm. căn phòng nhỏ, tối tăm, với nguồn sáng duy nhất là cây đèn mờ trên trần nhà. khe cửa sổ rất bé, tạo nên một không gian gần như khép kín hoàn toàn với độc một chiếc cửa ra vào ở trong góc tường. trên tường đóng một giá sách nhỏ, với vài cuốn sách có vẻ như từ lâu đã không ai động vào. vẻ bí bách, ngột ngạt ấy làm dấy lên trong anh cảm giác căng thẳng, sợ hãi khó hiểu.

ở chính giữa căn phòng là một chiếc giường lớn, với anh ngồi bên trên. ga trải giường trắng tinh, nom gần như mới. tấm nệm đàn hồi, êm ái, có lẽ cũng chưa được sử dụng bao giờ.

nhưng ấy không phải là trọng điểm. quan trọng hơn là anh đang ngồi trên giường, với một sợi xích quấn quanh chân. từ đây, hoàng hải chẳng thể thấy đầu còn lại của sợi xích này.

anh bắt đầu thấy tệ hại, cố nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm hôm trước. anh hình như đã say khướt, rồi thậm chí còn ngủ gục ngay trên bàn. rồi khi tiệc tan, mọi người ra về hết...

và người cuối cùng hoàng hải còn nhớ, chính là tiến thành thì phải?

nhận ra cố nhớ lại cũng chẳng giúp ích được gì, anh quyết định tìm cách thoát khỏi đây. chống lại cơn đau đầu như búa bổ, phạm hoàng hải cố lết khỏi giường. từ đây, anh đã có thể nhìn rõ quang cảnh trong phòng. và cũng đáng buồn thay, anh còn thấy rõ được cả đầu kia của sợi xích nữa - đang được đóng đinh trên tường, và nhìn không dễ để dựt ra dù chỉ một chút.

ồ, tuyệt thật.

rồi bất thình lình, anh nghe thấy tiếng bước chân đằng sau cánh cửa. lông tơ anh đã dựng đứng hết cả lên, thậm chí còn sẵn sàng đánh nhau nếu tình huống cần thiết.

rv | thành draw x 16 typh | la beautéNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ