Chương 46 : Giam cầm

187 27 3
                                    

Syaoran dứt lời liền quay lưng đi thẳng 1 nước ra khỏi sở cảnh sát, anh leo lên xe nổ máy hướng thẳng về phía đường cao tốc rồi cứ thế nhấn ga chạy với tốc độ chóng mặt, xe anh lao vun vút khiến ai cũng khiếp sợ tránh né, Sakura mất tích khiến lòng anh lúc nào cũng bị lửa đốt còn thần kinh căng hơn cả dây đàn, anh phóng xe như 1 tên điên để tìm cảm giác mạnh coi đó là 1 cách giải tỏa tâm lý cho mình.

Chạy xe lòng vòng hơn 2 tiếng đồng hồ cuối cùng anh cũng chịu dừng lại tại 1 khúc đường không có người, anh gục đầu trên vô lăng 1 chút đột nhiên anh bật dậy vừa bấm còi xe vừa hét to lên, tiếng còi xe vang inh ỏi khắp cả con đường vắng làm cho bọn chim chóc đang đậu hốt hoảng vỗ cánh bay tán loạn, khi hét đã rồi anh mới thôi và ngã người ra ghế nhắm mắt định thần, 1 lúc sau anh uể oải ngồi dậy lấy điện thoại ra xem, trên màn hình nền là hình của anh chụp cùng cô với Syaoron cả 3 đều cười rất tươi, nhìn hình anh càng nhớ cô hơn anh đưa tay vuốt nhẹ lên điện thoại khẽ nói.

" Bảo bối à, em đang ở đâu vậy ? anh phải tìm em nơi nào đây, anh thật sự không biết phải làm gì trong lúc này cả, đã hơn 1 tuần rồi mà 1 chút tin tức anh cũng không tìm ra, anh đúng là 1 tên bất tài ngay cả vợ mình còn không bảo vệ được thì cái danh xưng thanh tra cao cấp liệu có còn ý nghĩa gì không ? "

Trong lúc Syaoran đang tuyệt vọng thì bỗng nhiên điện thoại của anh đổ chuông, anh giật mình nhìn vào màn hình, trên đó hiện thị 1 dãy số lạ ban đầu anh còn hơi ngần ngại không biết là ai gọi nhưng chỉ vài giây sau anh có 1 thứ giao cảm kì lạ nên lập tức bấm máy đưa lên nghe, anh vừa nói alo thì đầu dây bên kia vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc.

" Syaoran là em Sakura đây, anh có nghe rõ không ? "

" Bảo bối là em thật sao ? em đang ở đâu thế ? làm sao em có điện thoại mà gọi cho anh, còn tên khốn đó có làm gì em không ? "

" Syaoran, em không có nhiều thời gian để giải thích mọi chuyện, em chỉ có thể nói ngắn gọn thôi vì vậy xin anh hãy nghe thật kỹ những gì em sắp nói được chứ ? "

" Anh sẽ nghe và ghi nhớ hết, em mau nói đi "

" Được vậy thì anh nghe đây, em và con vẫn an toàn, em hiện đang ở....."

Sakura nhanh chóng mô tả rõ tất cả những gì mà cô nhìn thấy qua ô thông gió nhỏ trong căn phòng mà cô đang bị giam cầm, Syaoran chăm chú lắng nghe lấy sổ ghi lại tất cả những gì cô nói, sau khi cung cấp các manh mối quan trọng cho anh xong cô định nói thêm vài lời thì bên ngoài cửa phòng vọng lại tiếng bước chân, cô đoán tên Phong đã quay về nên lập tức nhỏ giọng nói.

" Syaoran, hắn ta về rồi, em phải cúp máy đây "

" Bảo bối, em cứ yên tâm anh nhất định sẽ sớm tìm ra em, hãy hứa với anh giữ an toàn cho bản thân đừng ương bướng chọc tức tên khốn đó có biết chưa ? "

" Em biết rồi, em chờ anh đến "

Sakura nói rồi liền cúp máy và vội vả giấu thiết bị liên lạc đi, cô nhanh chân quay về giường ngồi xuống giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, cánh cửa từ từ mở ra tên Phong xuất hiện trên tay cầm theo 1 hộp thức ăn, hắn đặt cái hộp lên bàn rồi lướt mắt nhìn quanh khắp phòng trước khi lên tiếng nói.

[Longfic Syaoran&Sakura] Tiểu Bảo Bối Em Đừng Mong Thoát Khỏi Tôi FULLNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ