Màu sắc ánh đèn trong phòng không ngừng thay đổi, Trình Tiêu nhắm mắt lại, lông mi hơi run run, căn bản cũng chẳng thể nào thưởng thức được vẻ đẹp giống như trong phim của căn phòng này.
Thậm chí trong tiềm thức của cô còn cảm thấy Vương Nhất Bác thật sự để xác định cô đã hoàn toàn bước chân vào thế giới người lớn, không phải là tiếng chuông đúng mười hai giờ vừa vang lên, mà là nụ hôn mềm nhẹ của Vương Nhất Bác.
Mỗi một lần anh hôn, dường như mang đến cho cô rất nhiều cảm giác không giống nhau.
Sau đó Vương Nhất Bác chỉ hôn mấy cái tượng trưng lên môi Trình Tiêu, nhanh chóng rời khỏi môi cô.
Trời mới biết anh muốn tiếp tục đến mức nào, nhưng tiếc là không được, anh vẫn còn chuyện khác phải làm.
Vương Nhất Bác đặt bộ váy kim sa lên giường, tay vuốt mặt Trình Tiêu, khóe môi nâng lên, tâm trạng có vẻ vô cùng tốt, “Tớ đi thắp ngọn nến.”
Trình Tiêu ngẩn ra, miệng nhanh hơn não ngay lập tức buột miệng thốt ra, “Cậu thật sự chỉ vì mừng sinh nhật tớ thôi sao?”
Nếu nói ngay từ đầu, Vương Nhất Bác đề nghị đưa cô đi thuê phòng để làm chuyện cấm tuổi mười tám, Trình Tiêu còn có thể tin, vì vậy lúc đi trên đường bất giác mang theo cảm giác khẩn trương khác thường không được tự nhiên.
Mặc kệ là vì tiếng chuông đồng hồ reo vang, ánh sáng trong phòng thay đổi, cùng với món quà mà Vương Nhất Bác tùy tay cũng có thể lấy ra, không có chỗ nào không chứng minh rằng căn bản anh chẳng hề có lòng tham nhất thời này, ngược lại còn chuẩn bị đầy đủ hơn so với tưởng tượng của cô.
Nhưng trong bầu không khí tốt như vậy, hơn nữa phản ứng động tình lúc vừa nãy của Vương Nhất Bác ắt hẳn không phải là giả, chuyện này mẹ nó vẫn nhịn được khiến Trình Tiêu vô cùng hoài nghi, thậm chí còn nghĩ có nên cạy đầu anh ra nhìn xem có phải bị hỏng hay không nữa.
Chỉ là lúc này, cô thân là con gái rụt rè ngược lại lại chiếm thế thượng phong, vẫn là biết chuyện gì nên hay không nên chủ động.
Sau khi kịp phản ứng, Trình Tiêu mở mắt một cách không được tự nhiên cho lắm.
Vừa nãy mấy lời kinh thiên động địa không biết xấu hổ cô cũng đã nói, Trình Tiêu có chút hoài nghi mấy lời nói đó thật sự phát ra từ miệng của cô sao?
Vương Nhất Bác im lặng nhìn chằm chằm cô vài giây, đột nhiên nhếch miệng cười lộ cả hàm răng.
“Cậu nghĩ như vậy sao?”
Nghe lại mà xem cũng chỉ thiếu mỗi việc kết hợp với biểu cảm khó xử nữa thôi, cô ngồi một chỗ mang tiếng cưỡng bức dân lành, Vương Nhất Bác chính là bông hoa nhỏ bị ép buộc, rưng rưng gật đầu, “Nếu ngươi đã muốn như vậy, ta đây chỉ có thể thỏa mãn ngươi.”
Xí. Trình Tiêu mắng một câu trong lòng. Lúc ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác đã đổi thành vẻ mặt cực kì lạnh lùng, “Không, tớ không nghĩ vậy.”
“Ồ……” Âm cuối kéo dài, rõ ràng không tin.
Trình Tiêu ảo não đẩy anh một cái, “Vương Nhất Bác có phải cậu phải chịu trách nhiệm với thay đổi của tớ không, dong dong dài dài không giống đàn ông.”
BẠN ĐANG ĐỌC
Đừng nhìn, anh đầu hàng (Boxiao ver)
RomantizmKhó được có lúc chàng thiếu niên cà lơ phất phơ Vương Nhất Bác muốn làm một việc khá lãng mạn và tình cảm, chính là dỗ cô bạn gái nhỏ Trình Tiêu đi ngủ... Thế nhưng cái giọng điệu kiểu sao cũng được này nói rằng, "Không phải dỗ em ngủ rất đơn giản ư...