Đam mỹ huấn văn
88 stories
ÂM GIAI CUNG TRẦM by cnmm1909
cnmm1909
  • WpView
    Reads 1,988
  • WpVote
    Votes 122
  • WpPart
    Parts 37
Ở Nhạc viện quốc gia, nơi những thanh âm được mài dũa để trở thành nghệ thuật, có một lớp học không dành cho những người ưa nhẹ nhàng. Lâm Gia Bảo (20 tuổi), sinh viên năm hai khoa Biểu diễn violin - có năng khiếu, có sự nổi loạn, nhưng thiếu đi một điều: kỷ luật. Cậu tin rằng âm nhạc phải khơi từ cảm xúc, chứ không chịu bị bó buộc bởi những bản tập khuôn mẫu hay giờ giấc rập khuôn. Trịnh Hạo Phong (29 tuổi), giảng viên trẻ tuổi nhất khoa - lạnh lùng, nghiêm khắc, không tin vào "cảm hứng ngẫu nhiên." Với anh, chỉ có kỷ luật mới dẫn đường cho thành công. Họ gặp nhau như hai cung đối lập trong một bản giao hưởng. Một người dùng ánh mắt thay lời nói. Một người dùng cơn giận để lấp khoảng trống trong tim. Và giữa những buổi học đầy im lặng, những lần phạt bằng thước gỗ hay dây nịt, một mối quan hệ kỳ lạ dần hình thành - bắt đầu bằng sự không ưa, kéo dài bằng những va chạm, và thấm sâu bằng thứ cảm xúc không gọi được thành tên. Nhưng không bản nhạc nào kéo dài mãi ở cùng nhịp. Sẽ có lúc lạc phách. Sẽ có khúc dừng. Sẽ có chia ly. Liệu hai con người ấy - sau tất cả nghiêm khắc và tổn thương - có thể tìm lại nhau ở một cung trầm lặng lẽ mà bền bỉ?
Gió Đậu Trên Vai Núi by cnmm1909
cnmm1909
  • WpView
    Reads 3,368
  • WpVote
    Votes 316
  • WpPart
    Parts 41
Một cơn gió không ngừng nổi loạn. Một ngọn núi chưa từng lay chuyển. Và một tình yêu bắt đầu... từ một lần gặp gỡ trớ trêu.
Sóng Vỗ Biển Xanh by cnmm1909
cnmm1909
  • WpView
    Reads 2,261
  • WpVote
    Votes 205
  • WpPart
    Parts 37
Có những con người được lớn lên giữa ánh đèn thành phố, nhưng trong lòng lại chỉ toàn giông gió. Nam Hải, 18 tuổi, sở hữu một "hồ sơ cá nhân" mà nếu đem nộp vào đâu, có lẽ người ta sẽ mỉm cười chua chát rồi lắc đầu: - Bị đuổi khỏi trường nghề vì đánh nhau. - Gây gổ với bảo vệ siêu thị vì chuyện vặt. - Và từng thử... trộm tiền mẹ để mua vé concert của thần tượng. Lẽ ra, cuộc đời cậu sẽ tiếp tục trượt dài và kết thúc trong một trung tâm giáo dưỡng lạnh lẽo. Nhưng mẹ cậu - với thứ hy vọng vừa bền bỉ vừa ngốc nghếch mà chỉ những người mẹ Á Đông mới có - lại chọn một lối rẽ khác: gửi con trai về quê ngoại, một làng chài nghèo kiết xác ven biển, nhờ cậy một người đàn ông xa lạ "dạy lại cho tử tế". Không phải người nhà, chẳng có quan hệ máu mủ, nhưng từng nhận lời với mẹ Hải rằng: "Cháu sẽ không nuôi nó, nhưng nếu nó chịu ở lại, cháu sẽ dạy." Ngư Vỹ, 30 tuổi, là thuyền trưởng trẻ nhất làng. Anh không có gì nổi bật ngoài: - Kéo lưới giỏi. - Phạt người đúng lúc. - Và sống một mình mà chẳng thấy buồn. Anh không la mắng. Không răn đe. Không dạy đạo lý. Chỉ nói một câu, dứt khoát như tiếng sóng đập vào ghềnh đá: "Ở đây không ai cần cậu. Nếu muốn ở, thì làm đúng luật." Luật không dài, chỉ có ba điều: → Thức dậy lúc 4 giờ sáng. → Không phá làng phá xóm. → Và nếu vi phạm ba lần, sẽ được nhận roi mây đầy đủ - không miễn giảm, không nương tay. Không đe dọa. Không thương hại. Ở làng này, người ta không uốn cong gió, chỉ dạy cách chèo thuyền thẳng trong bão.
[Oneshot] Huấn văn Đam mỹ by henryxiaotao
henryxiaotao
  • WpView
    Reads 44,641
  • WpVote
    Votes 1,334
  • WpPart
    Parts 6
Oneshot. Edit từ nhiều tác giả. ⚠️ Nhà có huấn văn/ spanking văn (răn dạy, đánh đập), teenfic đối với nhiều người. Edit chỉ phục vụ bản thân và một nhóm nhỏ độc giả, không phù hợp với đại đa số chung, vui lòng tìm hiểu huấn văn/spanking là gì trước khi nhấn vào.
[HUẤN VĂN] MẬT NGỌT RÓT VÀO TAI  by theumisea
theumisea
  • WpView
    Reads 26,666
  • WpVote
    Votes 1,439
  • WpPart
    Parts 16
[𝙃𝙖𝙣𝙙 𝙞𝙣 𝙝𝙖𝙣𝙙, 𝙝𝙚𝙖𝙧𝙩 𝙩𝙤 𝙝𝙚𝙖𝙧𝙩.] [Không được...] - Series truyện ngọt ngào như mật ong nhưng cũng có chút cay tê đắng chát như thuốc Bắc cho mấy bé ong con thích nghịch dại. Ai nói yêu đương là chuyện đơn giản? Muốn làm nũng? Muốn mè nheo? Phải ngoan ngoãn mới được cưng chiều nhaaaa ___ Tuyển tập oneshot/twoshot/ tùm lum tùm la của Umi. Cực kì dài dòng, càng viết càng thấy dài=)))
[HUẤN VĂN] 𝐋𝐨𝐯𝐞 𝐂𝐨𝐦𝐞𝐬 𝐅𝐫𝐨𝐦 𝐭𝐡𝐞 𝐇𝐞𝐚𝐫𝐭 by theumisea
theumisea
  • WpView
    Reads 40,905
  • WpVote
    Votes 1,721
  • WpPart
    Parts 16
[𝙄𝙣 𝙮𝙤𝙪𝙧 𝙖𝙧𝙢𝙨, 𝙄 𝙛𝙤𝙪𝙣𝙙 𝙢𝙮 𝙝𝙤𝙢𝙚.] Có những cái ôm không cần đi kèm lời yêu thương hoa mỹ, chỉ cần siết nhẹ một chút là đã đủ khiến người ta muốn dừng chân cả đời. Vòng tay hắn, ban đầu là nơi y lén nép vào khi cả thế giới ngoài kia trở nên quá lạnh. Rồi dần dà, nó trở thành chốn duy nhất y muốn quay về mỗi khi mỏi mệt. Ấm áp đến lặng người. Dịu dàng đến mức chỉ cần dựa vào một chút thôi, mọi ầm ĩ trong lòng cũng hoá thành gió thoảng. Một ánh mắt nhìn y mà không phán xét. Một cái ôm không cần điều kiện. Một bàn tay dù có tức giận đến đâu vẫn luôn chìa ra nắm lấy y lúc cần. Ấm áp đến mức y không muốn nhúc nhích. Y nghĩ: Đây chính là nhà của mình. Là nơi để trở về. Là bến đỗ cho những kẻ hay chạy trốn. Chỉ khi hắn ôm y vào lòng, thế giới này mới thôi trở nên xa lạ.
Thực tiễn chủ là ta đối tượng thầm mến hạn by Hynguyet2
Hynguyet2
  • WpView
    Reads 165
  • WpVote
    Votes 4
  • WpPart
    Parts 1
SP
Cà Phê Rang Cháy Và Chai Rượu Dở [Huấn/BL/r18] by HaiSammm
HaiSammm
  • WpView
    Reads 29,181
  • WpVote
    Votes 1,783
  • WpPart
    Parts 24
Thể loại: Huấn Văn, BL, 1x1, hiện đại, đời sống, sủng ngọt, HE, 18+, H+, sp. Ôn nhu dịu dàng chung thủy thê nô công x giang hồ ngang ngược cọc tính độc mồm bạo lực thụ. Công cưng chiều thụ vô điều kiện, yêu thương chăm sóc hơn cả con, lo lắng từng ly từng tý, thụ độc mồm nóng nảy nhưng bản chất tốt bụng, dễ nổi cọc nhưng dựa dẫm vào công. . . . . Trần Đoàn Đức có một tuổi thơ kinh hoàng nhất trong các loại tuổi thơ. Hắn cũng là sự kinh hoàng nhất trong cuộc đời của những kẻ từng tiếp xúc với hắn trong quãng thời gian tăm tối. Vật lộn mà sống cực khổ, ngày nọ được ông chủ quán bar nhận nuôi, sau khi ông chủ chết hắn kế nghiệp, trở thành ông chủ quán bar, qua nhiều năm rốt cuộc cũng có cuộc sống tử tế đôi chút. Một ngày khi đám đàn em cũ đi thu tiền bảo kê ở một quán cafe mới mở, hắn vô tình bắt gặp một người đàn ông. Anh ta dáng vẻ điềm đạm, rõ ràng thừa sức đánh trả nhưng lại ngoan ngoãn giao tiền. Thời gian sau anh ta tới đúng quán của hắn uống rượu giải sầu, hắn lại thêm một lần vô tình bị thu hút bởi người đàn ông này. Hắn cứ vậy mà sống, đâu biết mình vô tình đã có được một mái ấm, một nơi để trở về. Một kẻ hiền lành yêu hắn đến tận xương tủy, sẵn sàng dang tay ôm lấy hắn, ôm lấy đứa trẻ đầy thương tổn trong hắn. Một kẻ chăm lo cho hắn từng bữa ăn giấc ngủ, dạy dỗ hắn những gì mà tuổi thơ chưa từng được dạy. Có lẽ, anh ta là giấc mơ mà cả đời Trần Đoàn Đức mơ về, một món quà của cuộc đời tặng hắn để bù đắp những khốn nạn hắn đã phải nếm trải.
Trầm luân by Hynguyet2
Hynguyet2
  • WpView
    Reads 414
  • WpVote
    Votes 1
  • WpPart
    Parts 2
SP Nhã nhặn xấu bụng đại lão công ✘ độc lập quật cường đơn thuần thụ Hơi giam cầm he