mê chữ ê kéo dài
2 stories
[MarkHyuck] Điểm cộng điểm trừ (Hoàn) by momomansae
[MarkHyuck] Điểm cộng điểm trừ (Hoàn)
momomansae
  • Reads 202,641
  • Votes 14,089
  • Parts 36
Lee Donghyuck đặt cho Lee Minhyung một mốc điểm, mỗi lần hắn tổn thương cậu, cậu sẽ len lén trừ đi điểm của hắn. Nếu như hắn bị trừ hết điểm, vậy thì lúc đó cậu sẽ tiêu sái mà rời đi. ** Cậu vòng tay qua cổ Lee Minhyung, dụi đầu vào cổ người nọ. "Anh, anh sẽ lấy vợ sao?" "Ừm. Chắc là sẽ." Hắn hôn lên cần cổ của cậu, chừng như không để ý tới câu hỏi nọ lắm, tựa như đang nghĩ Lee Donghyuck chỉ là muốn nói một chút chuyện phiếm cho tình thú. Lee Donghyuck nhắm mắt lại. Ngoan ngoãn nghe lời thì có ích gì chứ, Chẳng phải đến cuối cùng vẫn là thịt nát xương tan đó sao.
markhyuck; when dawn comes again by sfrkinbad
markhyuck; when dawn comes again
sfrkinbad
  • Reads 16,063
  • Votes 1,165
  • Parts 11
Minhyung nói với tôi: "Yêu một cái đầu lạnh và một trái tim cứng rắn làm anh đau." Tôi động mắt, mí mắt nhắm lại rồi mở ra như khoảnh khắc trái tim vỡ vụn trong thoáng chốc. Anh bảo trái tim tôi cứng rắn, có lẽ đó là lý do nó lành lại ngay sau khi nó vỡ tan. Tôi tì trán mình vào trán anh, đôi mắt Minhyung hoàn toàn tĩnh tại, không gợn sóng, không đau thương, yên bình như mặt biển về khuya mặc cho lời anh nói như dòng thủy triều sấn qua bờ biển. Tôi đã nghĩ rằng đôi mắt anh sẽ u sầu lắm, hoặc chí ít là quầng thâm mắt đậm hơn vài hôm trước - vào mấy hôm mà anh phải trắng đêm cho công việc. Nhưng đôi mắt ấy vẫn minh mẫn, tinh anh và điềm tĩnh nhìn vào tôi. Tôi thấy mình mà như lại chẳng thấy gì trong đôi mắt ấy. Tôi cười. "Nên đừng yêu em nữa." Giọng tôi nhỏ, như chú đom đóm đang cố chứng tỏ thứ ánh sáng "vĩ đại" của mình với bầu trời về đêm, song thực chất thì nó chỉ như hạt cát cỏn con chẳng có lấy một cơ hội để tỏ mình. Tôi cứ tưởng như sự vỡ vụn tràn ra ngoài, ảm đạm nhuộm lên ba chữ tiếp theo sắp trượt khỏi môi. Cứ như tôi thều thào để tưởng niệm cho thứ gì đó sắp chết trong mình, trong khối óc, trong lồng ngực, trong hơi thở, trong đời. "Đừng yêu em." Tôi thậm chí còn chẳng biết mình đang khẩn nài hay cố gắng để thuyết phục anh. Tôi nghĩ mình đang rơi, và rồi tôi thể hiện điều đó bằng cách buông lơi. Buông lơi anh, bỏ mặc mình.