Nguyễn Nhật Ánh
5 stories
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ by OngRung
OngRung
  • WpView
    Reads 372
  • WpVote
    Votes 6
  • WpPart
    Parts 6
TG: Nguyễn Nhật Ánh Nguồn: Internet Năm đó tôi tám tuổi. Sau này, tôi cũng nhiều lần thấy cuộc sống đáng chán khi thi trượt ở tuổi mười lăm, thất tình ở tuổi hăm bốn, thất nghiệp ở tuổi ba mươi ba và gặt hái mọi thành công ở tuổi bốn mươi. Nhưng tám tuổi có cái buồn chán của tuổi lên tám. Ðó là cái ngày không hiểu sao tôi lại có ý nghĩ rằng cuộc sống không có gì để mà chờ đợi nữa. Rất nhiều năm về sau, tôi được biết các triết gia và các nhà thần học vẫn đang loay hoay đi tìm ý nghĩa của cuộc sống và tới Tết Ma Rốc họ cũng chưa chắc đã tìm ra.Nhưng năm tôi tám tuổi, tôi đã thấy cuộc sống chả có gì mới mẻ để khám phá. Vẫn ánh mặt trời đó chiếu rọi mỗi ngày. Vẫn bức màn đen đó buông xuống mỗi đêm. Trên mái nhà và trên các cành lá sau vườn, gió vẫn than thở giọng của gió. Chim vẫn hót giọng của chim. Dế ri ri giọng dế, gà quang quác giọng gà. Nói tóm lại, cuộc sống thật là cũ kỹ. Cuộc sống của tôi còn cũ kỹ hơn nữa. Mỗi đêm, trước khi đi ngủ, tôi đã biết tỏng ngày mai những sự kiện gì sẽ diễn ra trong cuộc đời tôi. Tôi kể ra nhé: Sáng, tôi phải cố hết sức để thức dậy trong khi tôi vẫn còn muốn ngủ tiếp. Tất nhiên là trước đó tôi vẫn giả vờ ngủ mê mặc cho mẹ tôi kêu khản cả giọng rồi lay lay người tôi, nhưng dĩ nhiên tôi vẫn trơ ra như khúc gỗ cho đến khi mẹ tôi cù vào lòng bàn chân tôi.
Tôi là Bêtô by Huongg206
Huongg206
  • WpView
    Reads 879
  • WpVote
    Votes 13
  • WpPart
    Parts 5
Tôi là Bêtô - lời tự giới thiệu và cũng là lời tự khẳng định về mình của một chú cún, xuất hiện ở chương cuối truyện, nhưng lại có ý nghĩa dẫn dắt ngay từ đầu cho câu chuyện được kể. Đó là chuyện cún với các bạn bè của cún, như Binô, cả hai cùng sống với cô chủ Ni và ba mẹ của cô, cùng bà cố - ở một nơi khác, nơi cún có thêm một bạn mới là Laica. Nhìn, nghĩ và ứng xử theo cách của cún, ngoài hàng trăm "điều thú vị ở đời" ta còn nhận ra được sự phân biệt tốt - xấu trong thế giới người, một cảm nhận hồn nhiên trong tầm nhìn của Bêtô, rồi của cả cặp bạn Bêtô - Binô, được "nhân hóa" ở tuổi vừa là trẻ con, vừa đang chuẩn bị làm người lớn. Chọn nhân vật chính là một chú cún - động vật gần gũi, quen thuộc và thông minh nhất của con người, đương nhiên tác giả rất thuộc tính cách, sinh hoạt, và cả... ngôn ngữ của cún; đồng thời trong vai cún để nhìn đời, tác giả cũng rất thuộc tâm, sinh lý lứa tuổi mới lớn, qua đó cho thấy người lớn cần phải ứng xử như thế nào đối với trẻ, trong bước ngoặt từ bé con sang người lớn, cái bước ngoặt quan trọng, nếu không nói là quan trọng nhất, trong đường đời một con người.
Cây chuối non đi giày xanh by cupebandiem
cupebandiem
  • WpView
    Reads 2,077
  • WpVote
    Votes 50
  • WpPart
    Parts 6
Cây chuối non đi giày xanh là tác phẩm viết cho tuổi học trò của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh. Tác giả kể về những câu chuyện xoay quanh các nhân vật là bạn học cùng cấp 1 và cấp 2 ở thị trấn Hà Lam. Với câu từ giản dị, nhẹ nhàng mà thấm đượm chất dân dã thôn quê, toát lên nét bình dị, mộc mạc, gần gũi thông qua lăng kính của những nhân vật thơ bé. Kỷ niệm bao giờ cũng đẹp và đặc biệt là không biết phản bội. Câu chuyện này kể về kỷ niệm. Có nỗi sợ trẻ con ai cũng từng qua, có rung động mơ hồ đủ khiến hồi hộp đỏ mặt. Mối ghen tuông len lỏi, nỗi buồn thắt tim, và những giấc mơ trong veo êm đềm mang đến niềm vui, niềm hy vọng...
NGÀY XƯA CÓ MỘT CHUYỆN TÌNH by OngRung
OngRung
  • WpView
    Reads 1,758
  • WpVote
    Votes 23
  • WpPart
    Parts 6
Tác Giả: Nguyễn Nhật Ánh Nguồn: Internet
Mắt Biếc by OngRung
OngRung
  • WpView
    Reads 3,923
  • WpVote
    Votes 106
  • WpPart
    Parts 11
Tác Giả: Nguyễn Nhật Ánh Nguồn: Internet Một câu chuyện kể về nhân vật Ngạn trong tác phẩm " Mắt Biếc". Ngôi làng Đo Đo là nơi mà Ngạn được sinh ra và lớn lên. Từ nhỏ Ngạn thầm yêu cô nàng cùng xóm cô tên là Hà Lan cô có đôi mắt tuyệt đẹp. Ngạn vẫn đem lòng thương nhớ Hà Lan vẫn không hề thay đổi, nhưng cô không thể qua được sự cám đô thị thành xa hoa, cô đã quen một người khác tên là Dũng bạn trai của cô hiện nay. Sau đó cô có con với Dũng, nhưng hắn đã bỏ rơi cô, để cô một mình với đứa trẻ, khiến cô phải gữi con về quê để bà ngoại chăm sóc. Cô đặt tên cho đứa nhỏ là Trà Long. Hà Lan biết được tình cảm của Ngạn dành cho mình bấy lâu nay, cô không chấp nhận Ngạn vì lối sống cô với Ngạn không chung đường. Nhưng tấm lòng của anh vẫn dành nguyên vẹn cho Hà Lan, anh dành cả tình thương cho con cô. Và cô bé Trà Long ngày nào giờ đã lớn và trở thành giáo viên, cô đem lòng quý mến Ngạn từ bé. Những gì Ngạn tìm kiếm ở Hà Lan liệu Trà long có phải là người bù đắp cho Ngạn mà cuộc đời anh ấy đã bỏ dỡ vì Hà Lan..