ĐANG VIẾT
5 stories
Người diễn họa tinh vân by tanthoi826
tanthoi826
  • WpView
    Reads 389
  • WpVote
    Votes 25
  • WpPart
    Parts 5
Trong những tháng ngày bôn ba làm hoa tiêu vũ trụ, Minh Huy đã băng qua hàng ngàn tuyến đường, ghi nhớ hàng vạn tọa độ và vẽ nên hàng trăm tấm bản đồ tinh vân. Tấm bản đồ dài nhất anh từng vẽ chỉ mất hơn một nghìn ngày. Nhưng ở đầu bên kia, thời gian đã tước đoạt tất cả của người anh thương. Những năm tháng anh đơn độc giữa biển sao cũng là những tháng năm cậu chơ vơ lạc lối về. Anh đi qua muôn hành tinh chết, từng bao phen thoát cảnh ngàn cân treo sợi tóc, vậy mà lại chẳng vẽ nổi đường về thuở xuân xanh của cậu thiếu niên năm nào. Đến khi nhận ra tất cả đều đã vụn vỡ, Minh Huy hỏi em trai. Minh Lân này, điều em tìm kiếm suốt đời là gì? Em trai anh đáp, cậu chỉ cần một ngôi nhà. Ngôi nhà của cậu mãi mãi là anh. Ôm cậu trong vòng tay, Minh Huy ôn tồn nói. Cứ nhìn về phía trước, em sẽ thấy con đường về nhà anh vẽ cho em.
Quá độ by tanthoi826
tanthoi826
  • WpView
    Reads 74
  • WpVote
    Votes 9
  • WpPart
    Parts 1
Câu chuyện này là một tác phẩm hư cấu, mang tính biểu tượng và nhân hóa các đơn vị hành chính dưới góc nhìn sáng tạo. Mọi nhân vật, tình tiết và đối thoại trong truyện không phản ánh chính xác các quyết định, sự kiện hoặc quan điểm chính trị - hành chính thực tế. Tác phẩm không mang mục đích chính trị, không đại diện cho bất kỳ tổ chức, cá nhân hay cơ quan nào và không nhằm phán xét hay định hướng quan điểm. Mọi tham chiếu đến các địa danh, mốc lịch sử hay tên gọi đều nhằm mục đích nghệ thuật.
TRÁI GIÓ TRỞ TRỜI by tanthoi826
tanthoi826
  • WpView
    Reads 729
  • WpVote
    Votes 67
  • WpPart
    Parts 8
Trên đời này có quá nhiều kẻ đạo đức giả. Bản thân mày cũng chẳng là ngoại lệ. Dù sao, kẻ đạo đức giả nhất mày từng biết đã bảo mày: quân tử là phải sống thẳng lưng ngẩng đầu. Cái tên của mày ý chỉ vươn mình tới trời cao, lòng ôm thiên hạ. Cũng chính kẻ đạo đức giả đó lại hèn nhát bỏ chạy khi gia đình cần ông ta nhất. Lớn lên, mày nhận ra một chân lý còn lố bịch hơn. Đạo lý quân tử, để mà nói, chưa bao giờ dành cho người bần cùng mạt hạng cả. Cách duy nhất để mày bảo vệ chút lương thiện bé bỏng còn sót lại trong mình chính là phải khom lưng, cúi gối và diễn vai thằng hèn cho người ta xem. Mày khắc ghi điều đó và coi nó là chân lý cuộc đời cho đến khi, có một người lạnh lùng nhìn mày và nói, "Đứng lên." Đứng lên. Tiếp tục đứng lên. Có chết cũng phải đứng lên. Nực cười thay, đó lại là mệnh lệnh đến từ loại người mày ghét nhất trần đời.
Còn Trên Nhân Thế by tanthoi826
tanthoi826
  • WpView
    Reads 7,200
  • WpVote
    Votes 505
  • WpPart
    Parts 30
Nhân từng cảm thấy cậu đã phải đánh đổi hai mươi mấy năm cuộc đời u tối để được một lần gặp Huỳnh Thịnh Thế. Cậu từng cảm thấy hắn như mảnh ghép hoàn mỹ của cuộc đời mình, là lần trúng số độc đắc kéo cậu khỏi bể khổ. Cậu từng ngây thơ nghĩ rằng mình có thể cảm hóa được con người sắt đá kia bằng tấm lòng nhiệt thành, si dại. Đoàn Thế Nhân đã từng ôm thứ mộng tưởng nực cười ấy cho đến khi cậu nhận ra cái sự thật bẽ bàng, rằng đối với hắn, cậu chỉ vỏn vẹn là một con cừu Dolly rẻ mạt. Hắn có thể khởi sinh cậu, cũng có thể hủy diệt cậu.