Danh sách đọc của ThuAnh2
4 stories
Đến Chết Cũng Không Buông Tay- Minh Nguyệt Tượng Bính by macvuteam
macvuteam
  • WpView
    Reads 43,509
  • WpVote
    Votes 1,807
  • WpPart
    Parts 28
Tên truyện: Đến chết cũng không buông tay Tác giả: Minh Nguyệt Tượng Bính Editor: team Nguyệt Lãm ( từ chương 1 - 17) team Mặc Vũ ( từ 18 đến hết) Link từ chương 1-17: https://www.wattpad.com/story/197863032-n-cht-cng-khng-bung-tay-minh-nguyt-tng-bnh Thể loại: Ngọt sủng, trọng sinh, He, ngôn tình Văn án: Sống lại một đời, Đan Đan một lòng nghĩ tới việc thoát khỏi tay Hứa Lương Châu. Năm Đan Đan mười bảy tuổi, ngày mưa bụi ở Giang Nam, có một cậu bé không ai cần tới ở trong hẻm nhỏ. Đan Đan nghe lời cha mẹ cách cậu bé đấy thật xa. Mãi đến buổi tối năm cấp ba nọ, khi cô tự học về đã bị cậu bé ngăn lại trong ngõ nhỏ, còn bị cậu bé hung hăng hôn một cái. Từ đó về sau, Đan Đan không thể thoát khỏi người này. By: Hứa Lương Châu. Thiếu niên trung nhị cố chấp muốn chiếm người làm của riêng X em gái nhỏ nhắn dễ thương.
Nhận Biết Tình Yêu by NhatDoaBachVan
NhatDoaBachVan
  • WpView
    Reads 129,343
  • WpVote
    Votes 2,792
  • WpPart
    Parts 12
Tên Truyện: Nhận biết tình yêu Tác giả: Quy Xác Bất Quai Chuyển ngữ: Bún Beta: Mạc Y Phi Poster: Mạc Y Phi Nguồn: liethoacac.com ► Thể loại: Ngôn tình hiện đại, HE ► Độ dài: 12 chương (Truyện có cách viết giống All in love, thế giới nhỏ,...) Giới thiệu: Thử ngày hai người ở chung, sinh nhật Giang Lệ, sinh nhật của mình,... tất cả đều không đúng, đành phải tìm Giang Lệ cầu cứu, "Mật khẩu điện thoại của anh là bao nhiêu thế?" "84 62 86!" "Nghe lạ vậy, sao anh lại đặt mật khẩu này?" "Ba vòng của em!" Nhâm Lâm Chi lớn tiếng mắng: "Lưu manh! Làm sao mà anh biết?" "Dùng tay đoán." Sắc mặt Giang Lệ không đổi, "Dáng người rất đẹp." Câu chuyện tình yêu của Giang Lệ và Nhâm Lâm Chi, một câu chuyện ngọt ngào từ đầu đến cuối, không ngọt không ăn tiền!
Khế ước hào môn_phần 1_Cận Niên by DngQunhh
DngQunhh
  • WpView
    Reads 1,539,354
  • WpVote
    Votes 11,126
  • WpPart
    Parts 113
Tác giả: Cận Niên Edit: Dương Quỳnh CẤM SAO CHÉP TRUYỆN MÌNH EDIT DƯỚI MỌI HÌNH THỨC KHI CHƯA ĐƯỢC MÌNH ĐỒNG Ý! Truyện đã đăng đến chương 365 trong "Khế ước hào môn_phần 2" trên wattpad nha các bạn! "Tần Mộc Ngữ, trên thế giới này ngoại trừ Cẩn Lan, ai cũng không xứng có con với tôi" Đêm khuya, chỉ bộ quần áo trên người, cô bỏ trốn. Trốn chạy là gì? Là tôi yêu anh, yêu anh vô cùng... nhưng, vì sao lại tàn nhẫn với tôi như vậy? "Anh đừng động đến đứa bé... Nó là con của anh... Xin anh đừng động đến nó" Mộc Ngữ trong bóng đêm van xin, tuyệt vọng gào khóc... Thượng Quan Hạo cười yếu ớt, giữ chặt hai vai cô, đầu gối dùng lực đá vào cái bụng đã hơi nhô lên của cô. Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng bầu trời đêm... Môi hắn chậm rãi tiến gần tai cô thủ thỉ: "Có phải của tôi hay không, cho đến bây giờ cũng không quan trọng, chỉ cần liên quan đến cô, tất cả phải tìm đến cái chết..." *** Nhớ 1 năm trước, lúc 18 tuổi, bước vào Tần gia, nhận được sủng ái từ trên trời rơi xuống. Hắn mang theo vầng sáng nhàn nhạt đi tới, dáng người cao ngất, vẻ mặt đạm mạc. Cô rơi vào tay giặc, chỉ vì một cái liếc mắt. 4 năm sau, cô như được sống lại, bỏ chạy đến một nơi xa xôi, cố gắng quên đi tình yêu ngày xưa đầy máu và nước mắt... Hắn xuất hiện ở đầu đường Manchester, liếc mắt sắc bén, ánh mắt chậm rãi dừng lại nhìn đứa bé đang được cô ôm ở trong lòng. "Mẹ, chú kia đang nhìn mẹ kìa" Cậu bé túm túm ngón tay của mẹ mình. Mộc Ngữ lòng tràn đầy tuyệt vọng, cười yếu ớt, nắm bàn tay nhỏ của con "Đó không
Thành danh sau một đêm by tathithuha
tathithuha
  • WpView
    Reads 18,163
  • WpVote
    Votes 100
  • WpPart
    Parts 1
Tôi đối với tổng giám đốc Hàn Tiềm có một loại tình cảm rất vi diệu. Năm đó, tôi hận không thể dính lên người anh ấy. Mưa mùa hạ, tuyết mùa đông, anh đi họp, tôi ngồi chờ trong xe. Anh đi tới quán ăn đêm, tôi bồi hồi ở cửa. Cho tới khi tôi trở thành tiểu minh tinh, ánh mắt anh cũng không hề liếc nhìn tôi lấy một cái. Anh còn sở hữu một khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng và khoác trên mình thân phận của kẻ có tiền. Về sau có một ngày, anh nghiêng thân mình nói với tôi: “Trầm Miên, bài học khi đó còn chưa đủ sao?”