Truyện teen
2 cerita
Tôi sẽ là ác quỷ bên em... [FULL] oleh thanhmailinemorning
Tôi sẽ là ác quỷ bên em... [FULL]
thanhmailinemorning
  • Bacaan 5,459
  • Undian 765
  • Bahagian 56
Hắn là siêu lạnh lùng boy, siêu ngầu và siêu tàn ác. Hắn đẹp trai,một nét đẹp kết hợp hoàn hảo 4 dòng máu Mĩ, Pháp, Canada, và Việt Nam. Đứng đầu trường Harvard, và đứng đầu tổ chức thế giới ngầm lớn nhất thế giới, hắn về Việt Nam hoạt động để tránh con mắt theo dõi của bọn do thám. Cô là nữ sinh 16t, ngây thơ và có phần ngốc nghếch. Đổi lại, cô có giác quan thứ 6 cộng với vẻ hút hồn bẩm sinh. Cô không may cuốn theo anh trong vòng tròn cuộc đời, mấy lần suýt chết đều được anh cứu, nhưng con tim đập rộn ràng chẳng mấy chốc lại rỉ máu vì sự khác biệt giữa trùm xã hội đen và cô nhóc học sinh, giữa máu và nước mắt, giữa giết người và cứu người... Liệu tình yêu có hóa giải được? Có đưa họ đến được với nhau?
+5 lanjut
Để đến bây giờ em mới nhận ra... oleh Neko802
Để đến bây giờ em mới nhận ra...
Neko802
  • Bacaan 75
  • Undian 18
  • Bahagian 3
Cô vẫn không hiểu vì sao anh lại làm như thế, cô cũng không hiểu cả chính cô nữa. Suốt bao nhiêu năm qua, cô đã cố gắng để quên đi anh, quên đi cái giọng nói nhai nhai mà đậm mùi chát chúa, quên đi khuôn mặt với nụ cười quấn lấy cô mỗi đêm, quên đi từng câu nói dù cứa vào danh dự cô từng vệt dài mà chẳng bao giờ, chẳng bao giờ cô có thể quên nổi... Cô đã cố gắng, cô đã rất cố gắng... Cô đã từng nghĩ, hai người chỉ có duyên một lần gặp mặt, cô đã cho anh vào chiếc hộp dĩ vãng, khép hờ... Vậy mà sao cô lại gặp lại anh ở đây? Sao anh vẫn chào cô bằng cái giọng nhai nhai đó, sao anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt đó, sao anh làm sống lại trong cô những cảm xúc mà cô đã cố chối bỏ... Cô... thực sự... chẳng lẽ lại rời bỏ công việc ở đây, vì anh? Điều đó là không thể! Nhưng... gặp lại anh, cô có đủ dũng cảm không? Khi mà anh còn hơn xưa, hơn về mọi thứ nữa chứ! Nhất là cái tính hay trêu chọc cô, dường như anh sẽ không bao giờ sửa được... Lần ấy, hình như anh đã có người yêu, lần này gặp lại, nhỡ đâu anh đã lập gia đình... Cô thở dài, đóng cửa sổ, vừa lúc có ai đó đứng bên dưới dõi mắt nhìn lên, chỉ thấy bóng đèn tắt phụt. Ai đó thở dài, mỉm cười, nhìn đồng hồ. Đã 12 giờ. Ai đó định nói cái gì, xong lại thôi. Ai đó, lẳng lặng ra về, đôi môi mặn chát...