Danh sách đọc của KimMin_57
6 stories
TIỂU QUỶ by PiiQueenSky
PiiQueenSky
  • WpView
    Reads 771,522
  • WpVote
    Votes 46,248
  • WpPart
    Parts 66
Tên : TIỂU QUỶ Tác giả : đang cập nhật Dịch : Đinh Công Thành Nội dung : kinh dị HIỆN TẠI TÁC GIẢ ĐÃ NGỪNG VIẾT TRUYỆN 😟
Lost in dream by simplicity_CaB
simplicity_CaB
  • WpView
    Reads 1,821
  • WpVote
    Votes 366
  • WpPart
    Parts 13
[người lạc trong cõi mộng, mơ rằng mình có anh yêu]. Hay là truyện về kẻ điên tự giết chính mình trong cái bóng quá khứ của một tình yêu ngọt ngào. ➰Written by @simplicity_CaB〰
đα инâи ¢á¢н ☓σռ-ɠσıռɠ☓ by precious_kookmin
precious_kookmin
  • WpView
    Reads 10,234
  • WpVote
    Votes 1,515
  • WpPart
    Parts 7
❛❛ khi park jimin nhắn tin với một bệnh nhân bị bệnh đa nhân cách. ❜❜ . . . ❛ℓσиɢƒι¢❜ - ❛тєχт❜ - - - - -written by sầu. published: 04/08/2018. completed: ???
Mượn gió thổi nắng đi [Tin] by kin151103
kin151103
  • WpView
    Reads 94
  • WpVote
    Votes 5
  • WpPart
    Parts 2
Khi sợi chỉ tình chỉ còn là thời gian =))
419 Hay 1314 by s_Lyn_111
s_Lyn_111
  • WpView
    Reads 2,498,001
  • WpVote
    Votes 53,854
  • WpPart
    Parts 84
Truyện dành cho sắc nữ biến thái (như tui) :)) 419: for one night 1314: 一生一世: một đời một kiếp Truyện có yếu tố H, nữ chính ngoan hiền và biến thái. Ko chịu trách nhiệm với tâm lý và đầu óc người đọc. --- Nhiều người nhầm nên ghi rõ luôn đây là truyện BG = NAMxNỮ (ở trên có ghi rõ là "nữ chính"). Hoàn toàn không có tag BL nhé. --- Vừa gặp anh ta đã thấy vừa mắt, lập tức giúp anh ta "xuất khí". Anh ta say như vậy, hôm sau, tôi cứ tỏ ra bình thường thôi là được. Anh ta nhìn tôi như vậy, rốt cuộc là đã quên hay vẫn còn nhớ?
Hơi Thở Cuối Cùng (#Wattys2017) by GianaClaris582
GianaClaris582
  • WpView
    Reads 5,187
  • WpVote
    Votes 228
  • WpPart
    Parts 17
Adriana Anders là một cô gái tuổi teen, cô luôn lạc quan yêu đời. Bỗng một ngày, cô ngã, và từ đó cô đã mắc căn bệnh thoái hóa tiểu não. Cô yếu đuối, mệt mỏi và chán nản nhưng nhờ sự động viên của tất cả mọi người, cô đã đứng lên chống lại bệnh tật. Nhưng khi không còn có thể làm được điều gì nữa, cô ra đi, và để lại cho mọi người trang thư muộn màng. Nhờ có cô, các bệnh nhân khác đã có thêm một niềm hy vọng vào cuộc đời và đấu tranh chống lại bệnh tật. "Liệu mình còn có thể... thở được không?" "Liệu mình còn có thể... bước đi trên đôi chân của mình?" "Cuộc sống đó, tựa như khoảnh khắc... nhưng mỗi giây trôi qua, được sống bên gia đình, bạn bè, điều đó là quá đủ đối với mình..." "Mình... một lần nữa... muốn sống thêm một khoảnh khắc nữa."