j'adore
3 stories
Trời Sáng Rồi Nói Lời Tạm Biệt  by NhuocLapLacHy
NhuocLapLacHy
  • WpView
    Reads 273,774
  • WpVote
    Votes 4,799
  • WpPart
    Parts 87
Tác Giả: Đản Đản 1113 Thể loại: Ngôn Tình Lần đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt xa cách, bình tĩnh của Trầm Dịch Bắc, trong mắt còn mang theo rất nhiều hối hận và đau lòng. Cố gắng lâu như vậy, hôn nhân của hai chúng tôi chỉ còn lại có vết thương. So với thân thể thì tâm hồn càng đau hơn. Cố gắng kìm nén nước mắt, tôi cười nói. "Bắc Bắc, em tha thứ cho anh.". Tựa như trước đây, mỗi lần quấy rầy anh, tôi vẫn gọi anh là không có cách nào để yêu, Bắc Bắc, em tha thứ cho anh, cho tới bây giờ, đây vẫn là người mà tôi yêu nhất. Tôi không có mong ước nào ngoài việc ở bên cạnh anh vĩnh viễn. Từng lời nói trước khi kết hôn vẫn xoáy trong đầu. Ngay lúc này, cả lúc hít thở cũng cảm thấy đau. "Trời đã sáng, chúng ta chia tay thôi." Tôi đem mặt mình chôn thật chặt ở giữa đầu gối anh, lại một lần nữa hít hơi thở tươi mát của anh, cũng giống như mỗi lần trước đây lúc nào cũng không muốn rời xa hơi thở của anh. Một lần cuối cùng, một lần cuối cùng, hãy để tôi buông thả một lần. Nếu hai người vĩnh viễn là anh em thì thật tốt. Nếu tôi vĩnh viễn đứng ở vị trí vụng trộm yêu thương, không tới gần thì thật tốt. Chỉ nhớ kỹ tới nhau, không tiến lại gần, thật tốt.
Một Đường Đau, Một Đường Yêu by Rin_Taurus
Rin_Taurus
  • WpView
    Reads 5,200
  • WpVote
    Votes 98
  • WpPart
    Parts 65
Tác giả: Đầu Ngã Mộc Qua Nguồn: Muacauvong TTV Editor: Kunie Link gốc: https://www.google.com/amp/s/nguyettolau.wordpress.com/2012/11/12/mot-duong-dau-mot-duong-yeu/amp/ Thể loại: lãng mạn, ngược, HE, bối cảnh những năm 80-90 " Số phận chính là kỳ diệu như vậy. Bạn muốn giữ lại, nhưng đến cuối cùng mới hiểu được chúng chỉ là một loại pháo hoa. Bạn không muốn tranh giành, lại như không khí lơ đãng bị hít vào trong phổi. Chờ khi muốn thoát ra lại phát hiện, bạn rốt cuộc không thể rời khỏi anh. Là ai đã từng nói với cô, trong cuộc sống số phận luôn luôn thay đổi, là phúc hay là họa đều khó đoán. Là ai đã từng nói với cô, nhân quả nghiệp báo, sinh tử luân hồi. Cô cho rằng người xưa nói nhất định đúng. Nhưng cho tới bây giờ cô mới hiểu được, số phận, nhân quả đều do bản thân đến bước đường cùng mới trốn tránh, mà trốn tránh tức là chờ chết. Gió lạnh lướt qua mỗi một kẻ hở trên cơ thể. Có ảo giác thời gian cứ kéo dài lê thê. Mặt đất là vực sâu, cảnh vật trên đỉnh đầu càng lúc càng xa. Khoảnh khắc lúc rơi xuống, anh đau lòng nhớ đến - kẻ ngốc kia, lại muốn khóc. Khi sự sống trở thành hy vọng duy nhất, cảm giác về thân xác không còn quan trọng nữa. Sau này bạn sẽ hiểu được, khi bạn đã kiến quyết chờ đợi thì nên vì đó mà nổ lực hết mình. Linh hồn thuần khiết có mối liên hệ đến thân xác." (Lại là một tác phẩm cảm động không có bản full trên Wattpad. Nên mình xin phép đem lên đây để tiện cho việc đọc. Nếu có bất cứ phản hồi nào về bản quyền mình sẽ gỡ xuống.)
Hào Môn Kinh Mộng 1 - 99 Ngày làm cô dâu by hoangtan_lph
hoangtan_lph
  • WpView
    Reads 1,499,882
  • WpVote
    Votes 11,363
  • WpPart
    Parts 10
Tên tác phẩm: Hào Môn Kinh Mộng 1: 99 Ngày Làm Cô Dâu Tác giả: Ân Tầm Thể loại: Hiện đại, hào môn, ngược; HE Dịch: Quick Translator Edit: HappyOneday, mjmk, minjay1608 Nguồn raw: lilweiwei Độ dài: 10 hồi + 2 ngoại truyện Nguồn: http://kites.vn Giới Thiệu: Kết hôn với chính khách nhưng cô chỉ làm dâu nhà hào môn trong chín mươi ngày. Đêm tân hôn, chồng cô uống rượu say bí tỉ. Một tháng sau, anh bận rộn tranh cử, vui vẻ với những người đẹp vây quanh. Ba tháng sau khi kết hôn, anh đặt cô dưới thân, biến cô thành "nửa người" thuộc về mình. Cô yêu thương, quan tâm từng li từng tí đến anh. Cô chua xót, đau khổ nhưng lại ép bản thân phải ra vẻ hạnh phúc. Rồi ba cô bất ngờ nhảy lầu, biến cố hào môn xảy đến, khiến cô ra đi lặng lẽ với đôi bông ngọc trai đen. Nhiều năm trôi qua, quyển tiểu thuyết "Hào môn kinh mộng" giúp cô trở thành tác giả có sách bán chạy. Vào tiệc chúc mừng dành cho nhà điều chế hương, khi nhìn thấy người đàn ông ngồi trên hàng ghế nhà đầu tư, cô bỗng nhiên hoảng sợ. Người đó vươn tay tháo đôi bông ngọc trai đen xuống, cô muốn lấy lại, nhưng người đó thu tay về, cười, "Muốn lấy? Đêm nay đến phòng làm việc của tôi mà lấy." Cô ngỡ ngàng từng bước lui về sau. Đôi mắt người đó vẫn sâu thẳm như ngày xưa, "Còn chín ngày nữa mới hết nghĩa vụ làm vợ của cô."