Tại sao một cô gái lại có thể không quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình, không sửa soạn, không chăm chút cho bản thân, thậm chí cảm thấy cặp kính to gần hết nửa mặt cùng những bộ đồ dường như có thể trở thành đồ cổ là một điều rất đỗi bình thường, mặc kệ mọi người đều cười nhạo cô, lấy cô làm trò vui
Cô thật sự là con vịt xấu xí ư? Cô cũng chẳng mong hóa thân thành thiên nga sao??
Nhưng có phải đó là bộ mặt thật của cô??Còn anh, kẻ bá đạo, ngang ngược, lại lạnh lùng, không chấp nhận bất kì kẻ nào làm trái ý anh, bởi vì anh là người đàn ông quyền lực, có tài lại có tiền, có gia thế, có vẻ ngoài, anh có lý di để ngạo nghễ
Ai cũng cho rằng anh là một con người tàn nhẫn, không bao giờ biết nương tay với đối phương, dù cho người đó là phụ nữ. Thế nhưng một con người như vậy tại sao lại để ý đến cô nhân viên xấu xí của mình?
Một kẻ không bao giờ quan tâm đến người khác, không bao giờ biết nói hai từ "làm ơn", cũng như "xin lỗi", không bao giờ cười, vậy mà cũng sẽ có hứng thú với một cô gái sao?
Và anh có khám phá ra được bí mật của cô hay không???
Thể loại: Đam mĩ, chủ thụ, (vạn nhân mê thụ), trọng sinh, HE.
Mô tả: Ta nhìn thẳng vào đôi mắt phượng thâm thuý của thánh thượng.
"Quân gia bao đời nay trấn giữ biên cương, từng người từng người ngã xuống nơi ấy, thế mà vẫn khăng khăng một lòng, trời xanh cũng thấu!"
"Quân gia bao đời nay thề tận trung tận sức, chẳng dám trái lời. Biên cương mấy vạn dặm, có nơi nào chưa có máu của Quân gia!"
"Quân gia bao đời nay... Giang sơn hoa lệ này của người, phải có đến một nửa là của Quân gia!!! Quân gia không ham vinh hoa phú quý, chỉ mong được về đất Bắc, tiếp tục cầm đao xông pha nơi chiến trường!!!"
"Vậy mà... vậy mà... quân có ý nghi kị, muốn bẻ gãy cánh lớn của hùng ưng, giam giữ nó trong lồng son hoa lệ..."
Ta nức nở.
"Hỏi quân, có thấy thẹn với lòng không?"
Hỏi quân, có thẹn với lòng...