Story cover for Đôi cánh thiên thần by DKN_sugaboo
Đôi cánh thiên thần
  • WpView
    Reads 5
  • WpVote
    Votes 1
  • WpPart
    Parts 1
  • WpView
    Reads 5
  • WpVote
    Votes 1
  • WpPart
    Parts 1
Ongoing, First published Jun 01, 2017
Một cô gái đã ví cuộc sống bình lặng của mình như những cơn mưa trái mùa_mưa vào ban ngày,mưa nhưng trời vẫn có nắng . Và nếu giữa cơn mưa ấy , sấm chớp bỗng kéo đến,mây đen bao phủ cả vùng trời ,....Mọi người gọi cô là thiên thần ...với đôi cánh...... bị gãy.
All Rights Reserved
Sign up to add Đôi cánh thiên thần to your library and receive updates
or
#6younglove
Content Guidelines
You may also like
Văn Ca Tuyết Mộng by 12thSwan
6 parts Ongoing
"Ánh sáng khuất sau lưng đồi, nơi góc tối Mặt Trời tan vỡ." Chiều buông như một hơi thở dài, rơi chậm rãi xuống những triền cỏ đã úa màu. Ngọn đồi đứng im lìm, che giấu sau lưng nó khoảnh khắc mà chẳng ai muốn đối diện: thời khắc ánh sáng cuối cùng vỡ vụn thành bóng tối. Thế nhưng cũng có người từng thổ lộ rằng, trước khi mang theo sắc vàng rực rỡ mà biến mất, hoàng hôn đẹp vô cùng. Nó đẹp hơn cả bình minh, vì đó là lúc con người có cơ hội soi chiếu lại tâm tư, được thả trôi trong những xúc cảm âm thầm: nơi dễ siêu lòng trước vẻ đẹp thức thời của thiên nhiên. Vẻ thi vị ấy không sao giấu được trong tầm mắt; nó hư ảo mà mênh mang, đẹp đẽ vô cùng. Phải, hoàng hôn rất đẹp. Nhưng ở bên kia góc tối của Mặt Trời, liệu có ai từng nghĩ, đó có phải là một hình thức khác của nỗi cô đơn? Nơi ánh sáng vừa khuất, mọi sắc màu chập chờn như giấc mộng, và lòng người bỗng chùng xuống giữa ranh giới của mong chờ và tiếc nuối. Có những hoàng hôn không nhuốm sắc vàng, chỉ còn bóng tối rịn ra từ những điều chưa kịp nói. Và mỗi góc tối Mặt Trời tan rã... là nơi người ta bắt đầu học cách quên. Chiêu Tuyết đứng ở đó, phía sau lưng đồi , nơi ánh sáng cuối cùng đã chọn cách lặng lẽ mà rời đi để ngóng tìm một điều gì đã cũ: một ánh mắt, một cái tên, hay chỉ đơn thuần là âm vang của một lần chạm khẽ. Ở đó, cô đã đứng một mình rất lâu - như thể chờ điều gì sẽ không bao giờ trở lại. "Lại một ngày nữa, với những kỷ niệm đã ố vàng."
[Full] Anh gì ơi, nhìn em này! by Yinii_ustei
12 parts Complete
9. Câu chuyện cư tê kể về một cái cọc nhỏ, đi chinh phục con trâu của đời mình :"> Lời văn đơn giản ít hoa văn, bởi tác giả nghĩ câu chuyện mà muốn gần với người đọc thì nên dùng giọng văn giản dị chút thì hơn. Nó sẽ mang một ít tự sự, một ít giọng nói chuyện, và một ít sự dễ hiểu. Nếu ai không thích xin bỏ qua nhé. 1001 cách tán trai =))))))) Lầy gơn x shy boi, bên nào sẽ thắng? *** -Anh ơi bố anh là kẻ trộm à? -Lại lấy cắp sao trên trời nhét vào mắt ý gì... -Không, ý em là bố anh đã lấy cắp lòng em đưa cho anh rồi, chứ mắt anh có đẹp quái đâu mà sao mới chăng? *** -Vì anh là crush của em, mà bơ của crush thì luôn ngon hơn bơ thường, anh nhỉ? *** -Da mặt em dày thật đấy. [...] -Bỏ cuộc đi, mày với anh ấy không cùng một thế giới, cố nữa chỉ làm mất phẩm giá của mày thôi! [...] -Đứa nào cấm em yêu anh? Gọi nó ra đây, em phang chết mẹ nó! *** -Bật đèn xanh đi anh ơi... Đèn đỏ lâu quá tắc đường thì chết! *** -Em bé hơn 1 tỉ anh! -Bé hơn 1 tỉ là cái gì vậy...? -Thì người ta lúc tỏ tình toàn "em bé hơn ba anh" ý, nhưng tình yêu của em làm sao dừng ở số 3 được? Phải là 1 trăm, 1 nghìn, 1 tỉ!! -Này... -Dạ? -Bé hơn ba thôi là đủ rồi! *** -May cho em là tôi da mặt mỏng, vừa vặn hợp với một người mặt dày như em. *** "Anh có biết không? Dù tình cảm của em có thành hay bại, thì anh sẽ mãi là mùa xuân trong thanh xuân của em đấy!" *** Designer: Bông or @BoongHgn Editor: Chuông or @kawaii_furin
[ElementBoi] Xuyên Không Gian và Thời Gian by libquery
39 parts Ongoing
Maslow từng chỉ ra rằng, con người sống vì những nhu cầu: từ miếng ăn, giấc ngủ, đến cảm giác an toàn, được yêu thương, được công nhận và cuối cùng là trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Nhưng nếu từng nhu cầu ấy dần biến mất, thì ta còn lại điều gì? Bị cuốn vào chuỗi thế giới xa lạ, BoBoiBoy luôn gặp lại các nguyên tố trong từng thế giới, nhưng lần nào họ cũng không nhớ cậu là ai. Thế mà kỳ lạ thay, cậu càng mất đi những điều vốn không thể thiếu, ký ức trong họ lại càng hiện lên rõ rệt. Dù là bạn hay người dưng, dù đứng giữa sân trường lộng gió, giữa chiến trường đầy khói súng và bom đạn, hay trong cảm giác đói mòn, BoBoiBoy vẫn sẽ không ngần ngại bước đến nơi có họ. Vì có những mối quan hệ, không cần ký ức hay lý do, vẫn luôn tìm tới nhau. Và dù thế giới có xoay vần bao nhiêu lần, tình cảm của họ dành cho đối phương vẫn sẽ mãi không đổi thay. Đây là chiếc fic nhỏ muốn chứng minh rằng tình yêu của OTP có thể vượt qua mọi rào cản, thách thức cả không gian và thời gian. Hay nói cách khác, fic delulu. Tiến độ thế giới: Thế giới 1: Huyền huyễn - 100% Thế giới 2: Học đường - Loading... Thế giới 3: ??? Thế giới 4: ??? Author's note: Thật ra cốt truyện chủ yếu là đường và đường, phù hợp với ai đang cần chữa lành trái tim cằn cõi bằng tình cảm gà bông. Cre ảnh bìa: Tui, tác giả.
You may also like
Slide 1 of 9
Văn Ca Tuyết Mộng cover
...Chúng ta...❤️ cover
[Full] Anh gì ơi, nhìn em này! cover
Người Yêu Tôi Là Ma Cà Rồng cover
[ElementBoi] Xuyên Không Gian và Thời Gian cover
[Threeshots/ChanBaek] Một lần và Mãi mãi cover
Khúc Giao Mùa Của Năm Tháng Thanh Xuân cover
Luyện viết đẻ cover
[AllSolar] - Vì Một Tôi Sáng Giá Nhất cover

Văn Ca Tuyết Mộng

6 parts Ongoing

"Ánh sáng khuất sau lưng đồi, nơi góc tối Mặt Trời tan vỡ." Chiều buông như một hơi thở dài, rơi chậm rãi xuống những triền cỏ đã úa màu. Ngọn đồi đứng im lìm, che giấu sau lưng nó khoảnh khắc mà chẳng ai muốn đối diện: thời khắc ánh sáng cuối cùng vỡ vụn thành bóng tối. Thế nhưng cũng có người từng thổ lộ rằng, trước khi mang theo sắc vàng rực rỡ mà biến mất, hoàng hôn đẹp vô cùng. Nó đẹp hơn cả bình minh, vì đó là lúc con người có cơ hội soi chiếu lại tâm tư, được thả trôi trong những xúc cảm âm thầm: nơi dễ siêu lòng trước vẻ đẹp thức thời của thiên nhiên. Vẻ thi vị ấy không sao giấu được trong tầm mắt; nó hư ảo mà mênh mang, đẹp đẽ vô cùng. Phải, hoàng hôn rất đẹp. Nhưng ở bên kia góc tối của Mặt Trời, liệu có ai từng nghĩ, đó có phải là một hình thức khác của nỗi cô đơn? Nơi ánh sáng vừa khuất, mọi sắc màu chập chờn như giấc mộng, và lòng người bỗng chùng xuống giữa ranh giới của mong chờ và tiếc nuối. Có những hoàng hôn không nhuốm sắc vàng, chỉ còn bóng tối rịn ra từ những điều chưa kịp nói. Và mỗi góc tối Mặt Trời tan rã... là nơi người ta bắt đầu học cách quên. Chiêu Tuyết đứng ở đó, phía sau lưng đồi , nơi ánh sáng cuối cùng đã chọn cách lặng lẽ mà rời đi để ngóng tìm một điều gì đã cũ: một ánh mắt, một cái tên, hay chỉ đơn thuần là âm vang của một lần chạm khẽ. Ở đó, cô đã đứng một mình rất lâu - như thể chờ điều gì sẽ không bao giờ trở lại. "Lại một ngày nữa, với những kỷ niệm đã ố vàng."