Tôi bâng quơ trên một con phố nhỏ, ánh đèn len lói bao trùm cả một vùng trời màu u tối, lát đát vài dòng người đang bận trộn, hối hả với công việc. Tôi nhìn về phía bên lộ, chợt nhận ra, dáng vẻ nhỏ nhắn của người con gái ấy vẫn không thay đổi, người mà tôi đã từng gửi trọn thanh xuân mình, nhưng, em mãi chẳng biết tôi yêu em. Một thằng đàn ông ất ơ như tôi ngày ấy suốt ngày chán đời, u sầu như một kẻ già mà nhớ khi đó tôi chỉ lớp 9. Một thằng đàn ông vì em mà đỗ trường chuyên, mong được học cùng trường với em. Một thằng đàn ông vì người con gái ấy đã cố gắng nỗ lực vào được đại học danh tiếng để có thể mỗi ngày nhìn thấy em. Người đàn ông ấy em có biết hay không? Em có chút để ý đến tôi hay không? Tôi vẫn hối hận vì trên chuyến tàu cuối cùng ấy đã không nói với em rằng tôi yêu em, yêu em điên dại. Đến bây giờ mỗi người đều có công việc ổn định, tôi cũng như một kẻ hèn nhát, vô dụng. Tôi điên thật rồi, điên vì yêu em, Dương Khánh Băng. ~~~ Đã hai mươi lăm, cảm giác vẫn như ban đầu, hình bóng ấy, gương mặt ấy, vĩnh viễn cũng chẳng thay đổi. Thấm thoát đã 10 năm. 10 năm cho một kẻ ất ơ như tôi đã yêu em, 10 năm cho cái năm tháng điên cuồng vội vã ấy chỉ vì muốn người ta để ý đến mình, đã 10 năm thật rồi....
1 part