Kiều Đa Bảo thừa thế xông lên, hùng dũng xông ký túc xá của nam sinh, từ nhỏ đến lớn đều yên lặng chờ đợi... bên người cô, tên trúc mã liền trần truồng ngăn ở phòng tắm. Cô móc ra chocolate, thô lỗ nhét vào trong miệng cậu: "Mau ăn!" Chu Tích Tiệp nhíu nhíu mày, nhìn trước mắt: khối vật đen như mực, không hề động đậy. "Mau ăn đi, cậu ăn xong liền là người của tôi!" Chu Tích Tiệp giật mình, lập tức tim đập tăng nhanh, mặt lạnh lùng bỗng hiện ra ý cười, mở miệng nuốt vào. Đa Bảo có chút ngượng ngùng, có chút xấu hổ, "Cậu là người yêu thích của tôi a." "Tôi ăn xong." "Hả?" "Cậu không phải là nói tôi ăn xong sẽ là người của cậu sao " ". . . ." "Hiện tại tôi là người của cậu, không thích cậu thì thích ai?" Cô cười đến cùng con mèo nhỏ, cùng nhau vẻ mặt đắc ý, "Hừ, vậy bây giờ tôi là bạn gái của cậu đi?" "Không phải là.... " "Cái gì? !" Kiều Đa Bảo trừng mắt đứng đấy, chính là muốn phát tác. "Cậu là bảo vật trong lòng tôi." P.s: Truyện không phải do mình edit nha tại mình tìm truyện trên wattap không có nên reup lại để dễ đọc thôi😁😁😁
67 parts