.
.
.
Em mệt rồi, mệt thật rồi...
Nhưng sao lại chẳng nỡ buông tay...
Trong đêm tối lặng lẽ, tiếng chuông gió đing đang...
Là ai đang tương tư, là ai đang nhớ ai ?
Cầm trên tay cốc trà sữa đã hết hạn...
Đắng ngắt nơi đầu lưỡi, cay xè nơi con tim...mà sao vẫn còn vương vấn...
Thôi, đứt từ đây, cho một sợi tơ rối mong manh...
Là em si tâm hay do anh vô tình...
Liệu còn quan trọng sao...
Lời hứa Thiên An Môn...em khảm sâu trong tâm...
Anh còn nhớ ? Liệu người có còn nhớ...
Seoul và Bắc Kinh...cách nhau thật xa quá..
Chúng ta đã chẳng thể nào quay lại như xưa nữa...
phải không anh...
Một tấm tương tư...nhất đao lưỡng đoạn...
Đến cuối cùng, trà sữa hết hạn...cũng chẳng uống được nữa...
Đến cuối cùng, nắng ấm Bắc Kinh cũng đã phụ lòng tuyết lạnh nơi Seoul...
.
.
.
.
.
Rồi, dưới ánh trăng dịu dàng le lói trong đêm trường tịch mịnh, trong cơn tuyết đầu mùa nơi Seoul, dưới tiếng ngòi bút hôn lên trang giấy sột soạt, ...em...sẽ quên được cơn nắng mùa hạ cuồng nhiệt năm ấy...
.
.
.
Vương Sở Khâm và Tôn Dĩnh Sa gặp nhau gặp nhau lần đầu khi họ 13 tuổi.
Khi Vương Sở Khâm nhìn "quả dưa" thấp bé trước mặt, thoạt nhìn cậu ta tưởng đó là một bé trai, nhưng kết quả anh lại được bảo gọi đứa nhóc tomboy này là "mei mei".
Cô bé khác xa những bé gái mà cậu ta từng gặp. Những cô bé khác đều đều có bím tóc, mặc váy hoa sặc sỡ, còn cô ấy thì sao? Cắt tóc gần giống cậu ta, thậm chí cách ăn mặc cũng giống.
Lần gặp mặt đầu tiên, Vương Sở Khâm 13 tuổi không phục, từ chối gọi Tôn Dĩnh Sa là em gái. Cậu ta nghĩ gọi là em trai thì hợp lý hơn. Kết quả là ăn ngay một cú tát từ ba mình, cuối cùng cũng phải khuất phục.
Từ đó trở đi, Vương Sở Khâm trở thành anh trai của Tôn Dĩnh Sa.