Đây là câu chuyện khá hư cấu và huyền bí.
Anh- Là con của trùm buôn thuốc phiện khét tiếng, vì chứng minh mình là người tài giỏi. Đích thân anh đem giao thuốc phiện, trên đường đi lại bị mấy tên có thù oán với cha anh đuổi giết. Anh đành đi con đường nhanh nhất, băng qua một khu rừng, và đã gặp gỡ cô.
Cô- Một nhà tiên tri, mang mệnh diệt tộc, vì thế bị gia tộc đuổi đi, không người thân và bạn bè, một mình đi trong khu rừng và đã gặp anh.
Trích:
Khi anh và cô đang chạy thoát, anh bị thương ở chân không thể chạy tiếp, ngừng một lúc nói với cô:
Anh ngắt quãng nói, lời nói đầy chân thành, hơi không còn bao nhiêu. Đôi mắt thoáng nỗi tuyệt vọng.
"Chạy trước đi, bên ngoài có người đợi sẵn, để tôi ở đây, sẽ... sẽ có.. người đến cứu tôi."
Cô lắc lắc đầu, nắm chặt tay anh. Đôi mắt giờ đã ầng ậc nước. Run rẩy cố sức kéo anh.
Anh cười nhạt, cả người ngồi sụp dưới đất, nói :"Cô yên tâm, khi ra tới đó sẽ có người chuẩn bị chỗ ở tốt cho cô, cô không bị bỏ rơi đâu.." Sau đó rút mạnh tay lại, đẩy cô đi.
Cô lắc mạnh đầu, chạy lại khóc òa lên nói :"Tôi không cần nơi ở tốt, vì anh.... là.... chỗ bình yên mà tôi muốn ở. Tôi muốn.... bên anh" Cô nức lên, bả vai run run.
"Tôi không muốn xa anh.....!!" Cô vừa hét vừa lấy sức cuối cùng kéo mạnh anh lên.
Anh dùng hơi sức cuối cùng kéo cô lại, ôm chặt vào lòng, lau đi nước mắt của cô, hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại đó. Thì thầm nói :"Tôi cũng chưa muốn xa em...!"
Mãi đến gần đây, Tạ Tự Bạch mới nhận ra mình chỉ là một người bình thường trong thế giới kỳ dị này.
Chú chó hoang mà cậu định nhận nuôi dần lớn hơn cả một chiếc xe hơi, cậu học sinh mà cậu dạy kèm thì bước vào tuổi dậy thì lần hai, sở hữu tới bốn mươi ba chiếc răng.
Nữ đồng nghiệp xinh đẹp ngồi bàn bên cạnh vì ngại phiền phức, nên đã trực tiếp lột da mặt ra để kẻ lông mày.
Còn cậu, chỉ cần nhìn người khác lâu hơn một chút, ông chủ sẽ âm trầm đứng bên cạnh.
Những xúc tu trơn nhầy, lạnh lẽo chậm rãi ngọ nguậy trong bóng tối khổng lồ, gần như lấp đầy cả bức tường.
Trong sự im lặng chết chóc, Tạ Tự Bạch bình tĩnh đưa cốc nước đang bốc khói nghi ngút: "Trời lạnh rồi, đây là trà gừng pha cho sếp, sếp uống cho ấm người nha."
Ông chủ im lặng hồi lâu, trong bóng tối thò ra hai xúc tu, đầu nhọn thăm dò cuộn lấy cốc nước, chậm rãi nâng lên rồi rời đi.
Thế giới vận hành theo một cách thức méo mó và kỳ quái, người bình thường không có khả năng tự vệ, không biết lúc nào sẽ chết.
May mắn thay, Tạ Tự Bạch là người dễ thích nghi, coi mỗi ngày trôi qua đều là ngày cuối cùng của cuộc đời, vậy mà cũng bình an vô sự sống sót.
Cho đến khi người chơi bị cuốn vào thế giới kỳ dị.
Nhìn thấy phần lớn người chơi đều là người bình thường, Tạ Tự Bạch mơ hồ cảm thấy đồng cảm và thân thiết.
***
Giới thiệu quá dài để vô, mọi người đọc luôn cho nóng hehe...