Tác giả: Cát Tường Dạ
Nam nữ chính: Ninh Chí Khiêm, Nguyễn Lưu Tranh
Thể loại: Hiện đại, gương vỡ lại lành, bác sĩ, HE. Nam mặt dày, nữ ngốc nghếch
Độ dài: 373 chương
Dịch: Yang Ying
===============
Trong tim mỗi người đều có một đốm lửa, người qua đường chỉ có thể nhìn thấy khói. Nhưng luôn có một người, luôn có một người như vậy có thể nhìn thấy đốm lửa này, sau đó đi tới, cùng với tôi. Tôi mang theo nhiệt tình của tôi, thờ ơ của tôi, điên cuồng của tôi, ấm áp của tôi, cùng với niềm tin không có lý do gì với tình yêu, đi đến không thở nổi. Tôi nói, em tên gì. Bắt đầu từ em tên gì, sau đó, đã có tất cả. -- Van Gogh
**********************
"Em tên Lưu Tranh?"
"Vâng...Vâng ạ..."
"Nghe nói em thích tôi?"
"Ừm....Phải....em...nhưng mà..."
"Vậy chúng ta kết hôn đi."
"À.Được...Hả?"
--------
Anh là chồng cô. Cô gọi anh là học trưởng Ninh, gọi anh là bác sĩ Ninh, gọi anh là thầy Ninh, nhưng duy nhất, chưa bao giờ dám gọi anh là chồng, thậm chí chưa từng gọi tên anh.
Anh cưới cô, hôn cô, ôm cô, biến cô thành người phụ nữ của anh, nhưng lại chưa bao giờ thực sự nhìn cô, thậm chí cô hoài nghi, nếu cô lạc vào trong đám người, anh cũng sẽ không nhớ được gương mặt cô.
Cô đã dùng tất cả sức lực để yêu anh, anh cũng dịu dàng chăm sóc cô, phàm là chuyện cô muốn, anh chưa bao giờ chối từ, lớn là nhà xe, nhỏ là socola anh tự tay làm, chỉ cần cô nói, anh cũng sẽ cõng cô từ đầu đường tới cuối đường. Sẽ cắt móng tay cho cô, sẽ buộc tóc cô, thậm chí, một người đàn ông còn khâu n
Huỳnh Tàn Nguyệt sống trên núi đã bao nhiêu năm, quen với tháng ngày giương cung săn thú. Với tài nghệ bắn trúng vào điểm chí mạng, một mũi lên đặt lên tức là một sinh mệnh ngã xuống. Tàn Nguyệt không đặt tên bừa, bởi cô không cho phép mình bắn hụt. Nhưng lần này tên được đặt lên không phải để giết thú mà là để cứu người.
Cách ngọn núi ấy về phía Bắc khoảng một tháng đi đường là một thị trấn tấp nập sầm uất. Nơi đó có nhà họ Võ bán gấm lụa nhiều năm, trở thành nghề gia truyền. Gia chủ họ Võ say mê thi họa đem lòng yêu một ca nữ. Gặp giai nhân vào thời khắc nàng ngâm hai câu thơ bèn lấy ý thơ đặt tên cho đứa bé. Công tử nhà họ Võ tên là Võ Hàn Phong, lớn lên khôi ngô tuấn tú. Hai câu thơ cũng được gia chủ họ Võ trân quý khắc vào chiếc nhẫn ngọc mà tặng cho con trai. Hàn Phong không ngờ cái tên được đặt để tỏ lòng mong nhớ người thương của cha lại là điềm báo cho người mình gắn bó hết đời.