Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Huyền huyễn , Dị thế , Tu chân
Nguồn: wikidich.com
Truyện coppy về đọc ko có mục đích gì khác
Dung Khuynh Nhan, ở thế kỷ 21 là một người thừa kế y thuật của dòng họ, tinh thông y lý, làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt, cuối cùng lại chết trong tay thân nhân của mình.
Mộ Dung Khuynh Nhan, ở đại lục Thánh Hồng là tiểu thư con vợ cả của Mộ Dung thế gia. Tuy là con vợ cả, nhưng dung mạo lại xấu xí, kinh mạch tắc nghẽn, là một phế vật không thể tu luyện, càng là sỉ nhục của gia tộc Mộ Dung.
Một sớm xuyên qua, nàng bỗng trở thành nàng.
Khi lại mở mắt ra, phế vật đã từng không thể tu luyện, đã làm tất cả mọi người phải mở rộng tầm mắt. Bàn tay trắng lướt mây, thay đổi số mệnh nghịch thiên, khiến cho tất cả những ai đã từng xem thường nàng không kịp hối tiếc.
Khế ước thần thú, luyện chế tiên đan. Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, thề muốn cho người đã từng xem thường nàng phải lau mắt mà nhìn.
Đã từng là phế vật biến thành kỳ tài kinh thế, khi dung mạo đã từng là xấu xí mất đi, nàng đã không còn là nàng trước đây. Hết thảy này, đến tột cùng là ai hoa mắt, ai nhầm lẫn đây?
Người đã từng là vị hôn phu không kịp hối tiếc, gia tộc đã từng xem thường nàng vạn phần hối hận, nhưng không thể thay đổi được bất cứ điều gì.
Khi nàng đứng ở trên đỉnh của thế giới này, hắn vẫn luôn ở bên người nàng, hộ tống và bảo vệ nàng, để nàng có thể tự do tự tại mà bay lượn trong không trung.
Hắn nói, "Cả đời không còn gì k
Mãi đến gần đây, Tạ Tự Bạch mới nhận ra mình chỉ là một người bình thường trong thế giới kỳ dị này.
Chú chó hoang mà cậu định nhận nuôi dần lớn hơn cả một chiếc xe hơi, cậu học sinh mà cậu dạy kèm thì bước vào tuổi dậy thì lần hai, sở hữu tới bốn mươi ba chiếc răng.
Nữ đồng nghiệp xinh đẹp ngồi bàn bên cạnh vì ngại phiền phức, nên đã trực tiếp lột da mặt ra để kẻ lông mày.
Còn cậu, chỉ cần nhìn người khác lâu hơn một chút, ông chủ sẽ âm trầm đứng bên cạnh.
Những xúc tu trơn nhầy, lạnh lẽo chậm rãi ngọ nguậy trong bóng tối khổng lồ, gần như lấp đầy cả bức tường.
Trong sự im lặng chết chóc, Tạ Tự Bạch bình tĩnh đưa cốc nước đang bốc khói nghi ngút: "Trời lạnh rồi, đây là trà gừng pha cho sếp, sếp uống cho ấm người nha."
Ông chủ im lặng hồi lâu, trong bóng tối thò ra hai xúc tu, đầu nhọn thăm dò cuộn lấy cốc nước, chậm rãi nâng lên rồi rời đi.
Thế giới vận hành theo một cách thức méo mó và kỳ quái, người bình thường không có khả năng tự vệ, không biết lúc nào sẽ chết.
May mắn thay, Tạ Tự Bạch là người dễ thích nghi, coi mỗi ngày trôi qua đều là ngày cuối cùng của cuộc đời, vậy mà cũng bình an vô sự sống sót.
Cho đến khi người chơi bị cuốn vào thế giới kỳ dị.
Nhìn thấy phần lớn người chơi đều là người bình thường, Tạ Tự Bạch mơ hồ cảm thấy đồng cảm và thân thiết.
***
Giới thiệu quá dài để vô, mọi người đọc luôn cho nóng hehe...