Story cover for [Shinichi × Ran] Trái tim anh chỉ thuộc về em.(full) by Nana_Lukiyu
[Shinichi × Ran] Trái tim anh chỉ thuộc về em.(full)
  • WpView
    Reads 6,754
  • WpVote
    Votes 184
  • WpPart
    Parts 15
Sign up to add [Shinichi × Ran] Trái tim anh chỉ thuộc về em.(full) to your library and receive updates
or
Content Guidelines
You may also like
| Countryhumans | • [SovAme] Purple by nhuebathoan
4 parts Ongoing
Tôi vẫn nhớ những ngày thu rất xanh, những ngày mà người còn bên tôi, chẳng biết tự bao giờ, thu chỉ còn là thu, chẳng còn là những ngày xưa yêu dấu. Tôi vẫn nhớ những mùa đông ấm áp bên người, nhưng khi người rời đi, đông lại trở về là đông, lạnh lẽo và trống vắng. Người đi mang theo cả mùa xuân tươi đẹp, lấy đi ấm áp của mùa hạ trong tôi, Soviet không còn nữa, tất cả chỉ còn là những hoàng hôn tím chứa những lời yêu muộn màng, những cánh hướng dương khô héo chẳng ai thay mới trong phòng làm việc của America. Tuyển tập oneshot tôi viết cho SovAme, tất cả đều là oneshot riêng lẻ. Liệu đó là thực hay mơ? Là quá khứ đã trôi qua hàng mấy thập kỷ, là hiện tại nơi mà người chẳng còn tồn tại, hay là tương lai mà tôi luôn hằng mong đợi? Có phải đôi ta đã từng có những ngày tháng tươi đẹp như thế, hay chỉ là những giấc mộng viễn vông mà tôi tự mơ đến để nguôi ngoai đi nỗi nhớ nhung da diết trong lòng? Ta chỉ biết họ đã từng và sẽ mãi yêu nhau như thế, dù một người đã mãi mãi dừng lại ở thế kỷ 20, mãi mãi ở lại trong một thời xa xăm, rất lâu, rất lâu về trước, để những kỷ niệm đẹp của tình ta sẽ còn lại mãi cùng với dòng chảy vội vàng của lịch sử, chẳng đợi chờ ai, chỉ kịp để tiếc thương cho người.
[CẬU-MỢ] TÌNH QUÂN-CHU by haniachu
90 parts Ongoing
Tình thắp chiếc đèn cạnh giường lên để nhìn rõ hơn. Nó thấy tình hình không ổn lắm. Hơi thở cậu Quân nặng nề, nóng rẫy, cả người cậu như đang phát sốt. Môi cậu trắng bệch. Nếu cái Tình không đánh liều đi vào, cậu Quân sốt trong này không ai phát hiện ra. "Cậu ơi." Tình kéo chăn xuống thêm, người ốm không nên ủ chăn quá dày, như thế không hạ được nhiệt, nó lay nhẹ tay cậu Quân. Tình không biết mình động chạm như này có tính là quá quắt không, nhưng nếu không gọi bằng cách này thì cậu Quân dường như không có bất kì phản ứng nào cả. "Cậu?" Tình đứng lên, định ra gọi gia đinh vào. Nó vừa quay người, cậu Quân đã nặng nề, khó nhọc mở mắt, cậu đưa tay kéo tay nó lại. "Đi...đâu?" Tình bất ngờ cúi xuống cổ tay mình, thế rồi xoay người lại, nó đứng trên cao, cậu Quân nằm giường, vị thế xoay chuyển. "Con đi gọi người." Bàn tay cậu Quân siết chặt cổ tay nó, Tình cảm giác da thịt cậu Quân nóng cháy. "Không được gọi." Cậu Quân lạnh lùng cất tiếng. "Cậu đang ốm." "Thì sao?" Tình sững ra. Thì sao? Cậu có làm sao, nó không gánh được, cậu là cậu lớn Điền Đại Quân, cậu ấm độc đinh nhà ông Điền, từ bé đến lớn sống trong nhung lụa giàu sang, một sợi tóc của cậu cũng quý hơn cái mạng nhặt được của nó, cậu đau đâu, mệt ở đâu, sứt mẻ chỗ nào, ai đền cho được? Ai đền cho nổi với ông lớn đây?
You may also like
Slide 1 of 10
| Countryhumans | • [SovAme] Purple cover
[ Lưu Trữ ] Ảnh Dazai cover
[CẬU-MỢ] TÌNH QUÂN-CHU cover
[ Ám hà truyện ] Tổng hợp đồng nhân Vũ Hà  cover
Màn trả đũa ngọt ngào [ABO ] cover
[Edit - H thô] Cuồng Cung Xuân Thâm cover
nP | xuyên vào tiểu thuyết nP, pháo hôi chỉ muốn bình an sống cover
[END/ĐAM MỸ] NGÀY NÀO CŨNG TÌM CÁCH THẤT NGHIỆP cover
【 đốm mang 】 trầm nguyệt như tinh cover
ĐM | Kẻ Tồi Tệ Bỗng Được Cả Thiên Hạ Say Mê cover

| Countryhumans | • [SovAme] Purple

4 parts Ongoing

Tôi vẫn nhớ những ngày thu rất xanh, những ngày mà người còn bên tôi, chẳng biết tự bao giờ, thu chỉ còn là thu, chẳng còn là những ngày xưa yêu dấu. Tôi vẫn nhớ những mùa đông ấm áp bên người, nhưng khi người rời đi, đông lại trở về là đông, lạnh lẽo và trống vắng. Người đi mang theo cả mùa xuân tươi đẹp, lấy đi ấm áp của mùa hạ trong tôi, Soviet không còn nữa, tất cả chỉ còn là những hoàng hôn tím chứa những lời yêu muộn màng, những cánh hướng dương khô héo chẳng ai thay mới trong phòng làm việc của America. Tuyển tập oneshot tôi viết cho SovAme, tất cả đều là oneshot riêng lẻ. Liệu đó là thực hay mơ? Là quá khứ đã trôi qua hàng mấy thập kỷ, là hiện tại nơi mà người chẳng còn tồn tại, hay là tương lai mà tôi luôn hằng mong đợi? Có phải đôi ta đã từng có những ngày tháng tươi đẹp như thế, hay chỉ là những giấc mộng viễn vông mà tôi tự mơ đến để nguôi ngoai đi nỗi nhớ nhung da diết trong lòng? Ta chỉ biết họ đã từng và sẽ mãi yêu nhau như thế, dù một người đã mãi mãi dừng lại ở thế kỷ 20, mãi mãi ở lại trong một thời xa xăm, rất lâu, rất lâu về trước, để những kỷ niệm đẹp của tình ta sẽ còn lại mãi cùng với dòng chảy vội vàng của lịch sử, chẳng đợi chờ ai, chỉ kịp để tiếc thương cho người.