Một câu chuyện cổ tích với cái kết đầy hạnh phúc...oh...không có đâu...Hoàng tử luôn thuộc về công chúa, hoặc là một nhân vật nữ thiện xinh đẹp nào đó như Lọ Lem chẳng hạn?! Nhưng không...vì sao lại thế??? Nhân vật phản diện cũng đẹp mà, họ đâu ác lắm đâu, khi nào cũng phải nhường sàn diễn cho nhân vật chính, họ cũng đâu muốn thế...Để tôi kể cho các bạn nghe, một đoạn duyên ngược Cổ Tích. Câu chuyện về chiếc giày thủy tinh, quái vật điên rồ và cái xác khô máu. Lọ Lem là ai? Còn chẳng phải cô gái đáng thương bị đày đọa nơi xó bếp? Còn không phải thiên nga xếp mình trong lớp vỏ quạ đen? Còn không phải hoa sen thanh khiết mà thoát tục, gần bùn nhưng chẳng vấy lây mùi bùn? Đúng hết. Và ai nấy đều biết, đôi giày thủy tinh chỉ vừa mỗi nàng Lọ Lem với đôi chân nhỏ thon. Chị Kế điêu ngoa, ác độc, đến cuối cùng chỉ có thể sở hữu bàn chân bị gọt mất gót, lẫn ngón. Vậy chị Kế là ai? Còn không phải con bé đanh đá kiêu ngoa, suốt ngày chỉ biết phấn son lòe loẹt? Còn không phải thứ dân láo toét, được cha cưng mẹ chiều nên tự kiêu vô hạn? Còn không phải kẻ tâm tính tàn ác, hành hạ Lọ Lem không chút khoan hồng? *Lưu ý: Chỉ là fic làm lại, nó không thuộc quyền sở hữu của tôi...