Người Ê Đê (tiếng Ê Đê: Anak Đê hay Anak Đê-Gar) là một dân tộc trong số 54 dân tộc tại Việt Nam. Người Ê Đê nói tiếng Ê Đê một ngôn ngữ thuộc phân nhóm ngôn ngữ Chăm là ngôn ngữ thuộc ngữ chi Malay-Polynesia của ngữ hệ Nam Đảo. Người Ê Đê thuộc nhóm chủng tộc Austronesia. Trước năm 1975, tại miền nam Việt Nam, trong văn bản hành chính của Việt Nam Cộng hoà, người Ê Đê được gọi là người Rađê (Rhade). Theo tài liệu của Ủy ban Dân tộc Chính phủ Việt Nam dân số người Ê Đê thống kê ngày 01/04/2009 là khoảng 331.194 người, xếp thứ 11 về số lượng trong cộng đồng các dân tộc Việt Nam.[4] Người Ê Đê hiện nay khá đặc trưng, nổi bật là một cộng đồng có xu hướng tương đối thống nhất ý thức dân tộc , cũng là một cộng đồng dân tộc-tôn giáo khá rõ nét với hơn 90% dân số ảnh hưởng của đạo Tin Lành.
Anak Ê Đê hay Anak Đê-Gar
Nhà dài Ê Đê tại bảo tàng dân tộc học
Tổng số dânkhoảng gần một nửa triệu ~(490.000 người) trên thế giới +[1]Khu vực có số dân đáng kểViệt Nam, Campuchia, Hoa Kỳ, Canada và các nước Bắc Âu theo đạo Tin Lành Campuchia120.000[2] Việt Nam330.348[3] Thái Lan? Hoa Kỳ30.000[cần dẫn nguồn] Pháp1.000Ngôn ngữÊ Đê, Việt, Khmer, Lào, Thái Lan, PhápTôn giáoTin Lành chiếm hơn 90% dân số Ê Đê, thuyết vật linh, Công giáo, Phật giáoSắc tộc có liên quanUtsul, Gia Rai, Chăm, Ra Glai, Chu Ru, Mã Lai, Indonesia, Philippines, Brunei, Hồi giáo miền Nam Thái Lan
Truyện: Nguyệt minh Thiên Lý
Tác giả: La Thanh Mai
Thể loại: ngôn tình, xuyên không, Sủng, cổ đại
Nguồn: hometree.com
Văn án:
Dao Anh xuyên vào một quyển sách.
Phiêu diêu thời loạn, quần hùng tranh giành, cha nàng là thế lực mạnh nhất trong đó, anh nàng là nam chính cuối cùng chạm đỉnh Trung Nguyên.
Là em gái của nam chính, Dao Anh chuẩn bị yên lòng nằm duỗi.
Ai ngờ phát hiện nam chính hận mình tận xương, muốn dùng cô em gái này thay nữ chính gả đi bộ lạc thảo nguyên, gả cho một lão già họm hẹm hơn sáu mươi.
Dao Anh bị ép hòa thân, trước sói sau hổ, cả đàn vây quanh, tất cả đều ngấp nghé vị công chúa Hán đẹp như hoa.
Lúc nguy cơ nhất, vừa vặn kiêu hùng một thế được định là đoản mệnh trong sách dẫn binh đi ngang.
Dao Anh run rẩy, vì thoát khỏi ma trảo, chỉ vào tay kiêu hùng ốm yếu: Bổn công chúa vừa gặp ngươi đã mến, không phải ngươi thì không gả, mang hồi môn tìm đến cậy nhờ ngươi!
Thuộc hạ của kiêu hùng chấn kinh thất sắc: Công chúa không nên nói bừa, Vương chúng ta là người xuất gia, là Phật Tử mang dòng máu cao quý!
Dao Anh u oán: Bổn công chúa không chê ngươi là hòa thượng, sống là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi!
Hòa thượng: ...
Từ đây, trên thảo nguyên bắt đầu lưu truyền các mẩu chuyện quanh Phật Tử và công chúa Hán.
Hòa thượng nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch:...
Về sau, hòa thượng vì Dao Anh cởi xuống áo tăng, đời này không mặc lại nữa.