Thể loại: Quân nhân, trọng sinh, 3s, .....
Tình trạng : Hoàn (74 chương)
Văn án
Lúc còn tuổi trẻ, cô hoang đường bỏ lỡ hạnh phúc của chính mình. Về sau, khi đã trưởng thành hơn, cô cảm nhận sự cô độc đang đến kết thân cùng cô từng ngày, hối hận đến mức có thể chết đi.
Cô vốn bị bệnh nặng, khi hay tin mình bị ung thư giai đoạn cuối, Hàn Mai quyết định bỏ qua chữa trị. Tiếp nhận trị liệu chỉ là kéo dài nỗi khổ sở của cô mà thôi, cuối cùng đợi chờ cô vẫn là cái chết.
Với những gì mà bố mẹ cô trông cậy vào đứa con gái có nhan sắc lẫn tài trí như cô lại mắc phải căn bệnh ung thư nguyền rủa này, họ đã quá suy sụp, quá khổ sở, nên cô cũng chẳng muốn trở thành gánh nặng của họ. Cô tìm đến cái chết, nhưng trời không cho cô chết, bố mẹ cô đã kịp cứu lấy cô. Cả ba bọn họ ôm nhau khóc suốt buổi tối hôm ấy.
Hiện tại Hàn Mai có thể khẳng định là cô sống lại, trở lại thời điểm trước khi kết hôn cùng Triệu Kiến Quốc. Hàn Mai ở trên giường suy nghĩ rất nhiều, mặc kệ nguyên nhân gì, lần này trở lại, nhất định không cần giống kiếp trước, cô muốn quý trọng thật tốt những mất mát trong kiếp trước.
Sống lại, cô xem thấy được - mất, trải qua sống chết cô chỉ nguyện vĩnh viễn ở sau lưng yên lặng ủng hộ anh, làm nữ nhân sinh con dưỡng cái cho anh đến trọn đời.
#reup
Tên gốc: Tưởng ngài hôn ta (想您亲我)
Tác giả: Tự Xuyên (似川)
Thể loại: Tinh tế, niên thượng, thành thục ôn nhu Tư lệnh công x trong nóng ngoài lạnh si tình thụ
Nguồn: Trường Bội
Số chương: 68 chương + 3 phiên ngoại
Văn án:
Lần đầu tiên Quý Dư Chu nhìn thấy Giang Tầm Dục là ở trại trẻ mồ côi. Đứa nhỏ đang thu mình lại trong góc, trên người chằng chịt vết thương, đôi mắt xanh lam - đại diện cho dị tộc - tràn đầy cảnh giác...giống như một con nhím nhỏ.
Quý Dư Chu nhặt con nhím nhỏ bẩn thỉu này và mang nó về nhà.
Sau một thời gian dài nuôi nấng, con nhím nhỏ vốn bị mọi người coi như dị loại cuối cùng cũng học được cách cẩn thận lộ ra cái bụng hồng mềm mại, dùng đôi mắt ướt nước để cầu xin hắn một nụ hôn.
Một câu chuyện cứu rỗi ấm áp, niên thượng.
---
Tiểu kịch trường:
"Quý tiên sinh, em là quái vật, ngài..."
"Bé ngoan."
Giang Tầm Dục âm thầm kéo kéo góc áo, lau mồ hôi trên lòng bàn tay, sửa miệng: "...Ngài có thể ôm em một cái được không?"
Tái bút: Bối cảnh tinh tế, tác giả ngốc bạch ngọt, cốt truyện chỉ phục vụ chuyện tình cảm, xin đừng quá soi mói.
.
.
Truyện được dịch và edit khi chưa có sự đồng ý của tác giả và với mục đích phi lợi nhuận!
Xin vui lòng không mang đi nơi khác hoặc chuyển ver. dưới mọi
TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN WATTPAD CỦA @oct_opal (VIÊN NGỌC THÁNG 10), NHỮNG TRANG KHÁC ĐỀU LÀ REUP/GIẢ MẠO kì