Một câu chuyện viết về sự ngây ngô, khờ dại của chính tôi khi thầm thương người ấy, có ngọt ngào, có đắng cay...
Đối với tôi...
Người có gặp, hoặc không gặp tôi, tôi vẫn ở nơi này, không buồn, không vui.
Người có nhớ, hoặc không nhớ tôi, tình cảm của tôi vẫn ở đó, không đến cũng không đi.
Người có yêu, hoặc không yêu tôi, yêu thương tôi trao người vẫn ở đó, không tăng thêm cũng không bớt đi.
Người có theo, hoặc không theo tôi, thì tay tôi vẫn muốn nắm lấy tay người, không muốn cách xa ...
"Hoa đã nở, cửa sổ cũng mở, nhưng sao không thể nhìn thấy người.
Gặp được người, nghe tiếng người, nhưng sao không thể yêu người...?
Thực sự có kiếp sau ư?
Như vậy, tôi nguyện làm...
một con bướm lãng du...
một giọt mực thấm đều lan trên mặt giấy...
một hạt cát bị gió cuốn bay xa ... "
Tác giả : Phỉ Ngã Tư Tồn .
Mười bốn tuổi năm đó, ta vẫn chỉ là một tiểu cô nương, nhìn cuộc đời như một dải lụa hồng, biết bao nhiêu là mơ mộng!
Sống chết ngàn xa
Cùng người thề nguyện
Chàng nói ta hãy chờ chàng. Ta vẫn một lòng ngây ngốc ôm kỷ vật của chúng ta đợi chờ. Chờ chàng đem kiệu hoa đến rước ta về, chờ đợi ngày hạnh phúc mà chàng nói. Thế nhưng, ta đợi mãi, đợi cả tuổi thanh xuân qua đi, đợi cả cuộc đời héo úa, tại sao chàng không đến?
Thì ra, cây chủy thủ hẹn ước mà chàng trao ta, cũng chính nó đã chặt đứt dải lụa hồng của đời ta.
Trở về trong đêm nguyên tiêu năm ấy
Trở về trong cơn mưa tuyết năm ấy
Trở về trong quán rượu nhỏ năm ấy
Chàng có thấy chăng, có một người con gái ngốc nghếch là ta, vẫn ngồi chờ nơi đó?
Định Thuần, ánh trăng tịch mịch làm sao, lạnh lẽo làm sao, trăng lạnh như sương, thấu tận tâm hồn, tận trái tim ta!