Story cover for Phế vật ư ? Hừm ! Nương tử của ta đó by luc_thien_hyy0
Phế vật ư ? Hừm ! Nương tử của ta đó
  • WpView
    Reads 2,186
  • WpVote
    Votes 162
  • WpPart
    Parts 17
  • WpView
    Reads 2,186
  • WpVote
    Votes 162
  • WpPart
    Parts 17
Ongoing, First published May 29, 2018
Ở thế giới hiện đại Tô Khuynh Tâm nàng biết được nàng không thuộc về thế giới này , một ngày nào đó nàng sẽ chết và được xuyên về cổ đại cùng với ............... bạn thân của mình 
Ở thế giới mà con người có một năng lực đặc biệt 
Vậy cuộc sống của họ sẽ ra sao ....? 



----------------------
Lưu ý trước truyện này có chỗ giống trong truyện " Phượng nghịch thiên hạ " và " thần y đích nữ " vì ta đọc thấy hay quá nên muốn viết thử . Nhưng không có nghĩa là ta đạo truyện hay ăn cắp nhe . Nên nếu bạn nào góp ý thì ta sẵn sàng tiếp nhận còn về việc không thích đọc thì ta cũng không bắt các bạn đọc nha . 
~~ //  Còn bạn nào sẵn sàng rồi thì chiến thôi \\~~
All Rights Reserved
Sign up to add Phế vật ư ? Hừm ! Nương tử của ta đó to your library and receive updates
or
Content Guidelines
You may also like
Kokushibou | Trống by BaoTran1908
30 parts Complete Mature
Nỗi đau trong Kokushibou chưa bao giờ biến mất. Người ta nói rằng niềm đau khổ xuất hiện trong ta vì ta có một vết thương trong cơ thể. Ấy thế mà khi Michikatsu đã biến thành quỷ, những niềm đau khổ trong hắn chưa bao giờ biến mất. Từ những cái bạt tay của cha đến cái chết của mẹ, rồi đến cái sự ghét bỏ mà người khác giành cho em trai hắn. Kokushibou cứ nghĩ đến chúng mãi. Cái bạt tay khiến hắn sợ hãi gia đình. Cái chết của mẹ khiến hắn "không thể thấu hiểu" người khác. Cái khinh bỉ của người đời dành cho Yoriichi khiến hắn không thể công nhận bản thân. Tsugikuni Michikatsu không phải một người tốt, càng không phải là không có tham vọng, trái lại tham vọng của hắn còn cao ngút ngưỡng. Không cần với cái danh Kokushibou, Michikatsu vẫn sẵn sàng lấy đầu người khác. Không cần với cái chức trưởng họ Tsugikuni, Michikatsu vẫn mong muốn đứng đầu cả vùng Satou. "Sao lại không mong muốn những thứ đó? Không có chúng thì chẳng khác nào đống rác rưởi!" Michikatsu vẫn cứ giữ cái nhận định đấy trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời của mình. Chưa một khắc nào nó biến mất, chỉ là hắn đã quên mất nó. Vì Yoriichi đã chôn vùi cái nhận định đó đi rồi, em trai hắn đã chôn vùi cái nhận định méo mó này sâu trong tâm trí của Michikatsu, ở một nơi mà Michikatsu không thể nhìn đến. Nó được chôn bởi niềm hạnh phúc, sự che chở và cả lòng biết ơn. Nhưng người mang đến những thứ đó đã mất rồi, vì vậy cái nhận định méo mó của Michikatsu lại trồi lên.
[HP] Ở Voldemort trước mặt cạc cạc giết lung tung-Hòa Tháng Lục Nha by natalitran9394225
6 parts Complete
Những người khác: Ngươi quản cái này kêu gian nan tồn tại??? Ngươi nguyện ý thừa nhận vĩnh sinh đại giới sao? Chẳng sợ nửa đời sau đều phải ở hủ bại cùng hỗn loạn trung vượt qua, chẳng sợ trơ mắt nhìn thân nhân bằng hữu hữu thậm chí địch nhân một đám ở ngươi trước mặt già cả sau đó chết đi. "Ta nguyện ý." Trên thế giới này có rất nhiều trùng hợp, nhưng đương trùng hợp đến trình độ nhất định khi, nhất định là nhân vi. "Ta rõ ràng khẩn cầu ngài, yêu ta." Đơn giản là một cái phong bế cảm tình, một cái mang theo mục đích, cuối cùng diễn biến vì một cái đạt thành mục đích, một cái động tình. Nàng không có lừa gạt cảm tình, nàng chẳng qua là vì hoàn thành nhiệm vụ, sống sót. ------ "Như thế nào, ngươi vĩnh sinh bạn lữ còn không có một cái đáng thương hề hề lão giáo thụ càng có thể hấp dẫn ngươi?" Hắn trên mặt như cũ là ấm áp tươi cười, tay bộ động tác lại thập phần cường ngạnh, nắm nàng hàm dưới nâng lên, "Nhìn ta, đừng thất thần." Anna tháp tây nhã bị kia thanh "Vĩnh sinh bạn lữ" đánh sâu vào mà sững sờ ở tại chỗ. Không đợi nàng phản ứng lại đây, một con lạnh băng tay bao trùm ở trước mắt, chỉ một thoáng, toàn bộ cảm quan đều bị trên môi mềm mại xúc giác sở điều động, giờ khắc này, thế giới chỉ dư bọn họ hai người. Toàn bộ đại sảnh đều an tĩnh lại. ------ đại khái chính là trời xui đất khiến được đến vĩnh sinh sau một loại khác kết cục. * là bàn tay vàng sảng văn lạp ( tin tưởng ta ) * áng văn này là trước đây thượng truyền quá sau đó lại xóa văn tiến hành mài giũa thành quả * bổ
Em đừng sợ by namocha
20 parts Complete
Có người từng nói, con người đôi khi rất kỳ lạ. Sau khi chia tay, cuộc sống của mỗi người đều rẽ sang hướng khác. Chia tay tức là ta đã không còn là gì của nhau, trở về một cuộc sống thường ngày với tuổi thanh xuân còn dài. Ngoài ra, còn phải vượt qua khó khăn phía trước của cuộc sống. Thật ra tình yêu của mỗi người đều có giới hạn, làm gì cũng đừng nên miễn cưỡng. Yêu là yêu, hết là hết. Nhưng anh vì sao lại yêu cô? Người ta nói rằng khi yêu, không cần lý do. Lại có lúc tình yêu đôi khi là sự mù quáng. Khi yêu một người con gái, người con trai sẽ hết lòng yêu thương, che chở và bảo vệ người mình yêu. Đúng vậy, anh yêu cô, anh không muốn mất người con gái của mình. Anh mong rằng mọi nổ lực của mình sẽ được bù đắp một cách xứng đáng, tất cả là vì cô. "Em biết tỉ lệ thành công không cao, cho nên bây giờ nếu anh muốn tìm người con gái khác vẫn còn kịp. Em..." Giọng cô run run, cô muốn giãy ra khỏi cái ôm của anh nhưng sao lại cảm thấy bất lực. Anh hôn lên tóc cô, ôm cô rất chặt: "Em đừng sợ, có anh ở đây rồi, hãy tin anh." Giọng anh nhẹ vang bên tai cô. "Cái chết chỉ là một trạng thái tinh thần. Chỉ có điều nó không cho bạn nhiều thời gian để suy nghĩ về cái gì khác nữa. Khi một người chết đi, khả năng cảm nhận âm thanh là trút hơi thở cuối cùng."
Ước Gì Được Yêu - Lữ Tịch Anh by lutichAnh
15 parts Ongoing
Hẳn cảm giác đi bên lề của một tập thể không ai muốn tự mình phải cảm nhận. Nó không chỉ là sự cô đơn mà còn là sự đe dọa, lắng lo về nhiều thứ. Đôi lúc không thể tránh khỏi trở thành một kẻ đi bên lề, do không hợp sở thích, quan điểm thì không sao, nhưng nếu do cách biệt về mặt văn hóa - xã hội? Thủy trong câu chuyện này là một người như thế. Thanh không rõ là một người bạn, một đứa phản diện hay kẻ bội phản, Thanh dẫn dắt Thủy vào mối quan hệ đan xen phức tạp của một xã hội thu nhỏ. Ở đó, Thủy dấn bước vào thế giới người ta nói chuyện với nhau, người ta làm bạn. Có lẽ là điều Thủy mong muốn hoặc là điều phải suy nghĩ lại. Trích dẫn: Trong tôi ngồn ngộn những câu hỏi về tình yêu? Cần lắm phải làm cho ra lẽ những băn khoăn trong lòng mình chứ. Tôi cũng đang đứng trước một ngưỡng cửa, nơi tôi bước vào sẽ làm thay đổi toàn bộ con người tinh thần của mình, hoặc không. Dẫu không thể biết tường tận kết quả, người ta chuẩn bị trước cho những điều có khả năng giáp mặt vẫn hơn chứ? Đôi khi tôi mong chờ, đôi khi cũng gạt phăng nguồn ngọn làm trái tim tôi rừng rực, đập loạn nhịp: cảm giác được yêu. Nhưng đứng trước cây cầu treo dẫn đến một bến bờ sương bao phủ chỉ còn thấy thấp thoáng những cảnh vật không báo hiệu trước cho điều gì, tôi hoang mang rồi lại thấy lòng se sắt. Đến cuối cùng, hoá ra độc chỉ là sự do dự của bản thân, còn đúng sai thế nào cũng chỉ là ảo ảnh của con người lòng mang kỳ vọng với thế giới. Chúng vẫn chảy xiết như những dòng Cửu Long đổ về lòng biển mẹ,
You may also like
Slide 1 of 5
Kokushibou | Trống cover
[HP] Ở Voldemort trước mặt cạc cạc giết lung tung-Hòa Tháng Lục Nha cover
Tháp Vân Hương cover
Em đừng sợ cover
Ước Gì Được Yêu - Lữ Tịch Anh cover

Kokushibou | Trống

30 parts Complete Mature

Nỗi đau trong Kokushibou chưa bao giờ biến mất. Người ta nói rằng niềm đau khổ xuất hiện trong ta vì ta có một vết thương trong cơ thể. Ấy thế mà khi Michikatsu đã biến thành quỷ, những niềm đau khổ trong hắn chưa bao giờ biến mất. Từ những cái bạt tay của cha đến cái chết của mẹ, rồi đến cái sự ghét bỏ mà người khác giành cho em trai hắn. Kokushibou cứ nghĩ đến chúng mãi. Cái bạt tay khiến hắn sợ hãi gia đình. Cái chết của mẹ khiến hắn "không thể thấu hiểu" người khác. Cái khinh bỉ của người đời dành cho Yoriichi khiến hắn không thể công nhận bản thân. Tsugikuni Michikatsu không phải một người tốt, càng không phải là không có tham vọng, trái lại tham vọng của hắn còn cao ngút ngưỡng. Không cần với cái danh Kokushibou, Michikatsu vẫn sẵn sàng lấy đầu người khác. Không cần với cái chức trưởng họ Tsugikuni, Michikatsu vẫn mong muốn đứng đầu cả vùng Satou. "Sao lại không mong muốn những thứ đó? Không có chúng thì chẳng khác nào đống rác rưởi!" Michikatsu vẫn cứ giữ cái nhận định đấy trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời của mình. Chưa một khắc nào nó biến mất, chỉ là hắn đã quên mất nó. Vì Yoriichi đã chôn vùi cái nhận định đó đi rồi, em trai hắn đã chôn vùi cái nhận định méo mó này sâu trong tâm trí của Michikatsu, ở một nơi mà Michikatsu không thể nhìn đến. Nó được chôn bởi niềm hạnh phúc, sự che chở và cả lòng biết ơn. Nhưng người mang đến những thứ đó đã mất rồi, vì vậy cái nhận định méo mó của Michikatsu lại trồi lên.