Thể loại: đam mỹ, hiện đại, đô thị tình duyên, niên hạ công, ngược, he. Tra công, tiện thụ. Trước ngược công, thụ, sau ngược thụ, rồi ngược công, cuối cùng là he.
Mỗi lần đứng trước manh mối của sự việc, Thẩm Thành lại nghĩ vở kịch đã ngã ngũ rồi. Nhưng tại sao sau đó luôn có một sự thật khác phơi bày trước mắt anh?
Hết lần này đến lần khác, Thẩm Thành lại nhận ra mình mới chính là người ngu nhất. Cứ tưởng những gì mình biết đã là chân tướng rồi. Hoá ra tất cả đều là giả dối mà người kia dựng ra để lừa anh.
Người kia ở lúc anh không biết gì, chi phối cuộc sống của anh. Anh lại bị chi phối đến ngu luôn, yêu người ta đến độ phản bội cả người yêu anh.
Đến lúc vở kịch thật sự ngã ngũ, anh lại chẳng còn gì ngoài trái tim nát bét. Tuyệt vọng khiến cho anh không thể tìm thấy đường đi nữa.
Kì thực, người kia không phải không yêu anh. Chỉ là giữa yêu và hận, hắn chọn hận thôi.
Lúc ngoảnh đầu nhìn lại, hối hận thì phải làm sao?
Hoá ra, phải trải qua đau đớn mới thấm thía được đau đớn.
Thể loại: đam mỹ, niên hạ công, ngược, he. Tra công, tiện thụ. Trước ngược công, thụ, sau ngược thụ, rồi ngược công, cuối cùng là he.
....
Đây là chuyện tự sáng tác.
Linh cảm đến đâu viết đến đó.
Mong mọi người ủng hộ 😉😉.
[ Tui rất hay sai chính tả, nên có gì mọi người đọc đỡ nha. Please 🙏🙏.]
Vốn là cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành. Cơ Vĩnh An cậu nghĩ cứ như vậy bên nhau là tốt nhất. Nhưng mà mọi thứ chỉ là phù du mà thôi. Những yêu thương đó, sự chiều chuộng đó, ánh mắt đó rồi sẽ không thuộc về cậu nữa. Không cam tâm cũng chẳng thay đổi được điều gì. Bởi vì... Cậu không phải nhân vật chính.
Cậu chỉ là một nhân vật không sống quá nửa quyển sách. Nhưng mà sau khi chết,Cơ Vĩnh An cậu trọng sinh rồi !
Nhưng trọng sinh để làm gì chứ, Cậu vốn đâu muốn sống. Trọng sinh lại để nhìn bọn họ ân ái nhìn một người xa lạ từng chút từng chút một chiếm lấy mọi thứ thuộc về cậu sao.
Ha !
Cậu chỉ muốn chấm dứt tất cả.