tên khác:(Phế vật hay thiên tài? - Do ta quyết định)
Nàng một dung nhan khuynh thành, năng lực xuất chúng, dị năng thiên bẩm
Nàng, phế vật ngu ngốc, mắt bị độc mù, tỷ muội tính kế táng thân mà chết.
Nay, ta là ngươi, ngươi cũng là ta. Thanh lý môn hộ, giúp ngươi báo thù.
Một thân phong hoa tuyệt đại, đứng nơi đỉnh cao của đại lục.
Cho dù ta có bao nhiêu lớp mặt nạ, bao nhiêu lớp ngụy trang,chàng vẫn sẽ yêu ta.
(trích)
--------•
"Này, A Huyết, ngươi không tính cho ta ăn cái gì sao? Ta sắp đói chết đây này"
"Uý cô nương, thức ăn đã được dọn lên rồi, nếu người đói liền tới sương phòng dùng thôi"
"Tốt vậy à, hảo ta liền đi"
Sau đó xách y phục chạy một mạch đến sương phòng..
"Wow, A Huyết à, ngươi chuẩn bị cho ta sao? Nhìn đã thấy ngon miệng rồi, ngươi quả là vị chủ tử tốt nhất ta từng gặp đấy". Miệng thì nói nhưng Nàng đã đặt ngay mông ngồi xuống, tay cầm đũa, chuẩn bị chiến đấu.
"Uý cô nương, chắc người nhầm lẫm gì đó rồi, chỗ này là của chủ tử, còn chỗ của ngươi ở đó"
Nương theo hướng tay của tì nữ, là một góc tối phía trong, có bày sẵn bàn ghế tuy nhiên trên bàn không phải sơn hào hải vị như trên bàn này, mà chỉ là vài cái màn thầu nho nhỏ, một chút dưa muối cùng cơm trắng......
"Cái gì? Chỗ của ta ,....... ở đó?"
"Phải"
Này....
Uý Thiên đưa con mắt như muốn được xác minh đến dừng trên người A Huyết: ta phải ăn ở đó?
Viêm Hi cũng không làm nàng thất vọng: "nếu ngươi không muốn cũng có thể không ăn"
Hừ
[ĐM - Hoàn] Cấm Bắt Tiểu U Linh Quý Hiếm - Nguyệt Kiến Trà
72 parts Ongoing
72 parts
Ongoing
Tên truyện: Cấm bắt tiểu u linh quý hiếm (Cấm chỉ bộ tróc hi hữu tiểu u linh)
Tác giả: Nguyệt Kiến Trà
Editor: Tiểu Mạch
Tình trạng: Hoàn (67 chương + 4 phiên ngoại)
--------------------
【 Đáng yêu mềm manh u linh thụ X Sức chiến đấu cao tới nóc sủng thê cuồng ma thiên sư công 】
Làm cách nào để bắt thành công một bé u linh nhát gan lại ngốc manh?
Bước đầu tiên: Vĩnh viễn không mở rèm phòng.
Bước thứ hai: Lúc nào cũng cô đơn một mình trong góc xó.
Bước thứ ba: Nhận hết mọi món quà em ấy tặng.
Trông thấy một cái đuôi thạch sùng bị đứt đoạn dưới chân, Liên Dịch mặt không đổi sắc nhặt lên, bỏ vào ngăn kéo trong phòng.
Những thứ tương tự như vậy còn có rất nhiều, búp bê rách tung toé, một lọ chất lỏng dính sền sệt không biết bỏ thêm cái gì, bút máy bị hư, một cọng lông chim sẻ, vân vân......
Liên Dịch đóng ngăn kéo lại, đi đến trước tủ quần áo gõ gõ cửa tủ: "Ra đây đi?"
Một lát sau, cửa tủ bị đẩy ra một khe hở từ bên trong, lộ ra mấy ngón tay trắng trẻo, sau đó là một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, sợ hãi mà nhìn anh.
--------------------
Truyện edit phi thương mại, chưa có sự đồng ý của tác giả.
Vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới mọi hình thức.