Story cover for [LONGFIC/ERERI] HẬU CUNG BA NGÀN, TA ĐỘC SỦNG by Hottori_Shinku
[LONGFIC/ERERI] HẬU CUNG BA NGÀN, TA ĐỘC SỦNG
  • WpView
    Reads 1,868
  • WpVote
    Votes 156
  • WpPart
    Parts 6
  • WpView
    Reads 1,868
  • WpVote
    Votes 156
  • WpPart
    Parts 6
Ongoing, First published Oct 14, 2018
Trăng tàn gió lạnh, vách đá cheo leo, rừng tranh hiu quạnh. Nam nhân bạch y đứng ở mạn núi, tay khẽ siết tấm áo choàng trên vai, đôi mắt hờ hững nhìn về nơi xa xôi.
Đôi mắt từng được ca tụng là sánh ngang quốc bảo, lấp lánh hơn pha lê, giờ đây ảm đạm không chút ánh sáng.
Chẳng ai ngờ được, tài tử một thời, lại có ngày như vậy, một mình chốn sơn vu thủy dã, thân mang kịch độc, bên người không có lấy một tia dương khí. Nếu không phải y nội lực thâm hậu, hẳn giờ này đã vong mạng nơi đâu chưa biết chừng.
Vậy mà, y vẫn kiên trì từng ngày, lết tấm thân tàn tới bên vách đá, mắt hướng xa xa, để rồi thu vào tầm mắt ngoài rừng cây bạt ngàn cùng tiếng thú hoang hú lên mỗi đêm lạnh thì cũng chẳng còn gì khác.
Nhưng y biết, xa hơn nữa, vượt khỏi rừng trúc này, sẽ tới biên giới, nơi đó, là chiến trường.
Ngàn binh ngã xuống, máu nhuộm ba thước đất, trở về thắng lợi được tôn làm anh hùng, thua trận sẽ  có kẻ khác đứng lên thay thế, nắm tro tàn lẫn vào đâu, chẳng ai nhớ đến.
Những kẻ sinh ra mang số phận chiến binh, cuộc sống chính là như vậy.
Biết rằng mình không có hi vọng, nhưng y vẫn cứ chờ mong. Cảm giác man mác bao nhiêu năm nay chưa từng xuất hiện, rốt cuộc lại trào lên, là vì ai chứ?
Mối thù gia tộc không thể không trả, lại không nghĩ tới, có ngày bản thân lại vướng vào chần chừ...
Vị tướng quân đang ở trên chiến trận, liệu chàng có biết, nơi này còn một bạch y nam tử vẫn thủy chung hướng ánh mắt về phía mình?
All Rights Reserved
Sign up to add [LONGFIC/ERERI] HẬU CUNG BA NGÀN, TA ĐỘC SỦNG to your library and receive updates
or
#69ereri
Content Guidelines
You may also like
[Đạo mộ/ Hắc Hoa] Tuần tự by tieuhoahoa111
106 parts Complete
Một khối huyết ngọc mở ra hành trình vào cổ mộ của Giải Vũ Thần và Hắc Hạt Tử. Vốn dĩ sau kế hoạch Sa Hải, cả hai có thể quay lại quỹ đạo đời mình, nhưng cơ duyên trớ trêu khiến họ một lần nữa vướng vào nhau. Lăng mộ Thổ Ti ở Quý Châu, những nấm mộ nghi ngờ, ảo ảnh quỷ dị, người giấy tà dị, thông đạo dẫn táng gãy khúc, và cánh "cửa" mà một khi nhìn thấy, nghĩa là cái chết đã cận kề. Trong lòng đất tối tăm không thấy ánh sáng, từng phút giây đều rình rập hiểm nguy, thế nhưng nhờ phối hợp ăn ý, họ lần lượt thoát khỏi hiểm cảnh. Và trong lúc không hay, giữa những lần vào sinh ra tử, nguyên tắc từng vững như thép cũng bị bẻ cong, thay vào đó là một mối quan hệ mơ hồ, chầm chậm đổi thay. Đến khi họ mình đầy thương tích lê bước ra khỏi lăng mộ Thổ Ti, mới phát hiện - tất cả chỉ vừa mới bắt đầu. ⸻ Hắc Hạt Tử: "Giải lão bản, cậu thế là không nghĩa khí rồi. Tôi bây giờ là đưa than ngày tuyết đấy, người thường tôi còn chẳng cho đâu." Giải Vũ Thần: "Vậy ý anh tôi là người thường?" Hắc Hạt Tử: "Hoa Nhi, nói mấy câu lạnh như vậy, không sợ tự mình bị đông chết sao..." --------by : ly灵鸭
[Đạo mộ/ Hắc Hoa] Vẽ địa thành lao by tieuhoahoa111
127 parts Complete
(1) Giải Vũ Thần đã từng chuẩn bị tâm lý. Trong quãng đời dài đằng đẵng của Hắc Hạt Tử, chính mình chỉ là một kẻ qua đường. Quá khứ của hắn, cậu không hề góp mặt. Tương lai của hắn, cậu cũng không thể đặt chân đến. Giải Vũ Thần biết, đến một ngày nào đó, khi mộ phần của mình khô cỏ hoang vu, có lẽ Hắc Hạt Tử cũng sẽ quên mất cậu. Nhưng Giải Vũ Thần không ngờ, ngày ấy lại đến nhanh như vậy. Họ chưa từng cãi nhau, chưa từng tranh chấp, thậm chí chưa từng nói lời từ biệt. Vậy mà cái ngày ấy vẫn cứ thế lặng lẽ kéo đến, đột ngột đến nỗi khiến cậu không kịp trở tay. ⸻ (2) "Những gì tôi có thể làm cho cậu, chỉ đến thế này thôi." Hắc Hạt Tử nắm lấy bàn tay đang vươn tới dây kéo quần mình, khẽ lắc đầu, cười nhẹ: "Tôi cứ nghĩ cả đời này mình sẽ không vì ai mà để tâm đến mức này. Nhưng xem ra, tôi sai rồi." "Chỉ là không có đời sống tình dục thôi mà, có gì to tát đâu. Gia đây chẳng ngại gì cả." Từ nay về sau, cậu là đôi mắt của tôi. Mà tôi, sẽ là đôi chân của cậu. ⸻ (3) Tình yêu tuy quý, tự do lại càng đáng giá, Nhưng nếu là vì cậu... Thì cả hai, tôi đều cam lòng vứt bỏ!
Loạn thế thịnh sủng by Lengocvyvy0908
96 parts Complete
Hắn một thân tử y bạch cừu,sắc mặt tái nhợt,trong mắt có phần hận lại như có phần oán,thanh âm điên cuồng khàn khàn: "Nàng nói đi,có phải một khi người nọ tới tìm nàng,nàng liền đi theo y? Tốt,rất tốt...... Lần này nếu nàng còn dám vứt bỏ ta đi theo y,bổn vương thà rằng đích thân chém lên đôi chân này cũng không để mình lại đuổi theo nàng!" Y người mặc áo choàng màu lục,eo buộc ngọc đới đỏ thẩm,quái dị lại có phần khoe khoang.Rõ ràng bản thân còn là một thiếu niên tuổi chừng mười bảy mười tám nhưng lại sai người mang tám đại kiệu hoa,chân thành nói: "Hòa Hòa,nàng có thể làm mẹ con ta được không? Đứa bé này mới tám tuổi đã không còn mẹ,thật đáng thương." Người nọ tròng mắt như muốn bốc lửa,quát lên như sấm: "Lão Tử vì nàng thiếu chút nữa mạng cũng bị mất,con mẹ nó nàng lại..từ đầu luôn không xem nó không phải chuyện to tát! Còn tên kia chỉ hướng nàng cười một tiếng,nàng liền cam nguyện lên núi đao xuống biển lửa! Ta tại sao lại thích người ngu xuẩn như vậy chứ?" Cô vốn là đội trưởng bộ đội đặc công,suy nghĩ linh hoạt,thân thủ lại mạnh mẽ. Trong một lần thi hành nhiệm vụ vì bị đồng đội phản bội mà chết thảm,xuyên qua đến thời loạn thế xa lạ ai ngờ lại biến thành một cô nương quân kỹ ti tiện đồng thời vướn vào hàng vạn hàng nghìn gút mắt.
[ Thất Cửu ] Thiên Diệt Chi Tâm, Vị Ái Cố Nhân by Kenmeww_05
11 parts Ongoing
🌙 Giới thiệu truyện: Kiếp trước, hắn là kẻ phản diện độc ác nhất thiên hạ, kết cục bị nam nhân ấy đánh nát tứ chi, xương cốt tan tành giữa vạn ánh mắt khinh miệt. Kiếp này, y mang theo hệ thống trở về, quyết khiến kẻ từng đẩy mình vào địa ngục phải yêu say đắm, rồi vì yêu mà hủy thiên diệt đạo. Nhưng y chưa từng nói với ai rằng... Trái tim mình đã dành trọn cho một người khác. Giữa mưu mô và cảm xúc, giữa trả thù và yêu thương, ai là người tổn thương nhất? Là hắn - kẻ si tình nguyện rơi vào lưới? Hay là y - phản diện cười lạnh mà trong lòng đầy máu lệ?Y từng nói: "Ta sống lại, không phải để yêu ngươi... mà để khiến ngươi yêu ta." Lời ấy như trò đùa, như gió thoảng. Nhưng khi hắn thật sự sa lưới, y lại là kẻ quay đầu trước. Một ánh mắt, một câu nói, một lần dịu dàng - tất thảy chỉ để dệt nên lưới tình. Thứ y cần không phải hắn... mà là sự sụp đổ của hắn. Hắn vì y, trở mặt với cả thiên hạ. Vì y, đoạn tuyệt sư môn, phế bỏ đạo tâm. Vì y... mà cam lòng trở thành ma vật. Nhưng đổi lại, là một câu cười nhạt giữa màn tuyết: "Ngươi yêu ta thật sao? Tiếc quá... Ta yêu người khác mất rồi." Trong huyết quang tan vỡ, ai mới là kẻ đáng thương hơn cả? Một kẻ vì yêu mà hóa điên, một kẻ không yêu lại muốn người khác phát cuồng vì mình. Cuối cùng... Là tình sâu khó thoát, hay nghiệp chướng khó hoàn?
You may also like
Slide 1 of 7
[Đạo mộ/ Hắc Hoa] Tuần tự cover
[Đạo mộ/ Hắc Hoa] Vẽ địa thành lao cover
Loạn thế thịnh sủng cover
[Đạo mộ/ Hắc Hoa] Khám phá bí ẩn của La Bố Bạc cover
[Haikyuu] Câu chuyện về những cuộc tình ta yêu cover
[ALLJUN] XUYÊN THƯ, CỨU VỚT NHÂN VẬT PHẢN DIỆN  cover
[ Thất Cửu ] Thiên Diệt Chi Tâm, Vị Ái Cố Nhân cover

[Đạo mộ/ Hắc Hoa] Tuần tự

106 parts Complete

Một khối huyết ngọc mở ra hành trình vào cổ mộ của Giải Vũ Thần và Hắc Hạt Tử. Vốn dĩ sau kế hoạch Sa Hải, cả hai có thể quay lại quỹ đạo đời mình, nhưng cơ duyên trớ trêu khiến họ một lần nữa vướng vào nhau. Lăng mộ Thổ Ti ở Quý Châu, những nấm mộ nghi ngờ, ảo ảnh quỷ dị, người giấy tà dị, thông đạo dẫn táng gãy khúc, và cánh "cửa" mà một khi nhìn thấy, nghĩa là cái chết đã cận kề. Trong lòng đất tối tăm không thấy ánh sáng, từng phút giây đều rình rập hiểm nguy, thế nhưng nhờ phối hợp ăn ý, họ lần lượt thoát khỏi hiểm cảnh. Và trong lúc không hay, giữa những lần vào sinh ra tử, nguyên tắc từng vững như thép cũng bị bẻ cong, thay vào đó là một mối quan hệ mơ hồ, chầm chậm đổi thay. Đến khi họ mình đầy thương tích lê bước ra khỏi lăng mộ Thổ Ti, mới phát hiện - tất cả chỉ vừa mới bắt đầu. ⸻ Hắc Hạt Tử: "Giải lão bản, cậu thế là không nghĩa khí rồi. Tôi bây giờ là đưa than ngày tuyết đấy, người thường tôi còn chẳng cho đâu." Giải Vũ Thần: "Vậy ý anh tôi là người thường?" Hắc Hạt Tử: "Hoa Nhi, nói mấy câu lạnh như vậy, không sợ tự mình bị đông chết sao..." --------by : ly灵鸭