Văn án
"Người khác nguyện vì giang sơn dốc hết toàn bộ sinh mệnh, ta nguyện vì ngươi phụ hết mọi người, để cho ngươi một đời bình an. Mặc dù không thể không phụ thiên hạ, may mắn nhất chính là trời cao chiếu cố để cho ta cuối cùng cũng không phụ ngươi."
"Một, tốt nhất không gặp gỡ, không gặp sẽ không yêu.
Hai, tốt nhất đừng quen biết, không quen sẽ chẳng tương tư
Ba, tốt nhất không làm bạn, không bè bạn sẽ chẳng nợ nhau.
Bốn, tốt nhất là không thương, không thương sẽ không nhớ
Năm, tốt nhất không yêu, không yêu sẽ chẳng phân ly.
Sáu, tốt nhất không quan hệ gì, không quen biết cũng sẽ không gặp gỡ
Bảy, tốt nhất không gây lỗi lầm, không lỗi lầm sẽ không mắc nợ
Tám, tốt nhất không hứa hẹn, không hẹn sẽ không phải đợi chờ.
Chín, tốt nhất không phụ thuộc,không phụ thuộc sẽ chẳng dựa dẫm
Mười, tốt nhất không tình cờ gặp gỡ, không gặp sẽ không ở bên nhau.
Nhưng từng gặp lại liền hiểu nhau, gặp lại như thế nào lúc không thấy.
Thà rằng cùng quân đoạn tuyệt, miễn sau này một hồi sinh tử tương tư."
( Tương tư thâp giới thi - Tương ương gia thố)
Nửa đời yêu hận tình thù, hai chữ trách nhiệm đơn giản nhất lại không thể nói ra. Thà rằng phụ thiên hạ để mong vua bình an, ta anh minh ta đa trí ta dũng mãnh, lại không kịp ngoái đầu nhìn lại, tự nguyện cởi bỏ áp giáp để người bắt làm tù binh. Nỗi đau đớn của ta như thế nào cũng không bằng một khắc yên ổn của ngươi, niềm u sầu từ trái tim lan tràn ra không có thuốc nào chữa được, càng yêu lại càng sầu. Người ngoài cuộc đều đã minh bạch, hai kẻ tro