Giới thiệu bộ truyện:
Lục Nhật Châu (tôi ): xinh xắn, cute, năng động, lạc quan yêu đời nhưng lại hay chửi tục vì khó kiềm chế đc sự tức giận. Thuộc loại quậy phá, học giỏi, ghét mấy đứa thảo mai, ngây thơ
Trần Lục Phong (cậu) : hot boy, cao ngạo, bad boy nhưng học giỏi, đáng lẽ ra là học lớp 11 nhg bị ở lại lớp 10 do hạnh kiểm.
Hàn Ngọc( nó ):tính cách cũng gần giống như Nhật Châu, cũng ghét mấy đứa thảo mai, con nhà giàu, học ko giỏi lắm, quan hệ rộng, giỏi ăn nói, chửi thâm.
Hàn Minh( anh ): học lớp 11, tính cách thân thiện, nụ cười toả nắng, người duy nhất có thể chơi vs Lục Phong.
Lưu Minh Nguyệt ( cô ta): Vâng, đây chính là nữ phản diện của chúng ta, thảo mai nè, học dở nhg lại luôn dc điểm cao lí do là đc nhỏ bạn thân chỉ bài ( Trần Hà: làm nền thôi đừng quan tâm ),... rất nhiều tính xấu.
Nhật Châu sải bước trên đường để đến ngôi trường cấp 3, nơi sẽ gắn liền với cô trong tuổi 16, 17, 18. Đang mải tưởng tượng những ngày tháng sắp tới ở trường cùng với cây kem trên tay, đúng lúc đó có 1 chàng trai chạy qua. Chân cô bỗng có 1 cảm giác đau đớn tột cùng. Cô hét lên:
Thằng *** lại dám đạp chân bà, đứng lại !!! Cô vừa hét vừa chạy thuận tay ném luôn cây kem vào tên đó. Bách phát bách trúng, cây kem trúng vào áo hắn. Hắn quay mặt lại liếc cô 1 cái rồi bước tới gần cô. Hắn quát: ..........
Muốn bik chuyện gì xảy ra hay xem truyện
Thể loại: Đam mĩ, chủ thụ, (vạn nhân mê thụ), trọng sinh, HE.
Mô tả: Ta nhìn thẳng vào đôi mắt phượng thâm thuý của thánh thượng.
"Quân gia bao đời nay trấn giữ biên cương, từng người từng người ngã xuống nơi ấy, thế mà vẫn khăng khăng một lòng, trời xanh cũng thấu!"
"Quân gia bao đời nay thề tận trung tận sức, chẳng dám trái lời. Biên cương mấy vạn dặm, có nơi nào chưa có máu của Quân gia!"
"Quân gia bao đời nay... Giang sơn hoa lệ này của người, phải có đến một nửa là của Quân gia!!! Quân gia không ham vinh hoa phú quý, chỉ mong được về đất Bắc, tiếp tục cầm đao xông pha nơi chiến trường!!!"
"Vậy mà... vậy mà... quân có ý nghi kị, muốn bẻ gãy cánh lớn của hùng ưng, giam giữ nó trong lồng son hoa lệ..."
Ta nức nở.
"Hỏi quân, có thấy thẹn với lòng không?"
Hỏi quân, có thẹn với lòng...